Thursday, January 8, 2015

10 bài học cuộc đời bạn cần ghi nhớ

Posted by Tâm Kim at 7:20 PM 0 Comments
Có những bài học cần phải trải nghiệm qua chứ không phải chỉ trên lý thuyết

Hãy dành thời gian để biết bạn muốn gì và cần gì. Hãy dành thời gian để thử những việc mạo hiểm, dành thời gian để yêu, để cười, để khóc, để học hỏi và tha thứ. Cuộc sống ngắn hơn bạn nghĩ.

Xem thêm:
>> Tìm hiểu câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại

>> Câu Chuyện Thành Công Từ "Lực Đòn Bẩy"

>> Đối Mặt Với Thử Thách





1. Cuộc sống của bạn không phải từ lúc bạn sinh ra cho tới khi bạn qua đời. Cuộc sống của bạn chính là ngay lúc bạn đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Hiện tại – ngay ở đây và ngay lúc này – chính là cuộc sống của bạn. Vì thế, hãy TẬN HƯỞNG từng khoảnh khắc bằng sự tử tế và bình an, đừng sợ hãi hay hối tiếc.

2. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đây là cuộc sống của bạn và bạn phải đấu tranh vì nó. Hãy ĐẤU TRANH vì những điều đúng đắn. Đấu tranh vì điều mà bạn tin tưởng. ĐẤU TRANH vì những thứ quan trọng với bạn. ĐẤU TRANH vì những người bạn yêu thương và đừng bao giờ quên nói với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với bạn. Ngay bây giờ hãy hiểu rằng bạn may mắn khi vẫn còn cơ hội. Vì thế, hãy dừng lại một chút và suy nghĩ. Bất cứ điều gì bạn cần phải làm thì hãy làm ngay trong ngày hôm nay.

3. Những hi sinh của ngày hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai. Khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không?”

4. Khi bạn TRÌ HOÃN, bạn sẽ trở thành nô lệ của ngày hôm qua. Nhưng khi bạn chủ động, ngày hôm qua sẽ là một người bạn tốt làm động lực thúc đẩy bạn. Vì thế hãy làm điều gì đó ngay từ bây giờ để tương lai phải cảm ơn bạn.

5. THẤT BẠI là bài học mà bạn nhận được. Những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết hi vọng ngay cả khi họ đã làm người khác thất vọng, với những ai vẫn có niềm tin ngay cả khi họ đã nếm mùi thất bại, với những ai vẫn biết yêu thương ngay cả khi bị tổn thương. Vì thế, đừng bao giờ nuối tiếc về những điều đã xảy ra trong cuộc đời bạn. Chúng ta không thể thay đổi, không thể làm lại hay quên nó. Hãy biến chúng thành những bài học và sống tiếp bằng lòng biết ơn.

6. BẠN LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT VỚI CHÍNH MÌNH. Hạnh phúc là khi bạn cảm thấy hài lòng với bạn thân mà không cần sự đồng tình từ ai đó. Bạn phải đối xử tốt với chính bản thân mình trước khi muốn có mối quan hệ tốt với những người khác. Bạn phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong mắt người khác.

7. HÀNH ĐỘNG CỦA 1 NGƯỜI NÓI LÊN SỰ THẬT. Trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết.

8. Những hành động TỬ TẾ dù rất nhỏ nhoi cũng sẽ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Hãy mỉm cười với những người mà bạn cảm thấy họ đã có một ngày căng thẳng. Hãy tử tế với họ. TỬ TẾ là sự đầu tư duy nhất không bao giờ vô ích. Bất cứ nơi nào có con người thì đều có cơ hội cho sự tử tế. Hãy học cách cho đi ngay cả khi đó chỉ là một nụ cười. Cho đi không phải vì bạn có quá nhiều, mà vì bạn biết rằng có quá nhiều người cảm thấy họ dường như không có gì cả.

9. PHÍ SAU NHỮNG CUỘC ĐỜI TƯƠI ĐẸP LÀ KHÔNG ÍT NHỮNG MẢNH ĐỜI ĐAU KHỔ. Bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình.

10. THỜI GIAN và TRẢI NGHIỆM sẽ làm lành những nỗi đau. Cách đây vài năm, khi tôi hỏi bà tôi về việc vượt qua nỗi đau, bà đã giải thích với tôi rằng: Hãy nhìn vào những vòng tròn bên dưới. Những vòng tròn màu đen đại diện cho kinh nghiệm sống của chúng ta. Vòng tròn của bà lớn hơn vì bà nhiều tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm sống hơn cháu. Những vòng tròn đỏ, nhỏ hơn đại diện cho những chuyện buồn trong cuộc sống của chúng ta.

Tôi không muốn giảm bớt tầm quan trọng của chuyện này. Đơn giản là tôi có một cái nhìn khác. Bạn cần hiểu rằng một chuyện buồn trong cuộc sống dù có đau đớn đến mức nào rồi đến một ngày nó sẽ chỉ là một phần rất nhỏ bé so với cả quá khứ của bạn và nó cũng không nghiêm trọng đến mức như bạn nghĩ bây giờ


Nguồn kynang.edu.vn

Wednesday, January 7, 2015

Cho những người ta yêu thương

Posted by Tâm Kim at 7:09 PM 0 Comments
Ai cũng có cho mình những người thương khác thứ tình yêu đôi lứa, nhưng đã bao giờ bạn nói lời thương yêu tới họ?

>> Nếu có người yêu bạn hơn sinh mệnh?

>> Thiên Đường Hay Địa Ngục

>> Hãy Thôi An Phận, Đứng Dậy Và Tìm Tương Lai Cho Mình Đi Em Nhé!



Bỗng nhiên ta muốn hỏi số phận rằng ta còn bao nhiêu thời gian nữa để sống?. Giá mà ta có thể biết trước cái ngày định mệnh ấy thì hay biết bao. Nếu biết ta sẽ hoàn thành những việc mình còn dang dở, sẽ cười thật nhiều mỗi ngày để cuộc đời ta bớt nhạt như những ngày qua, sẽ yêu thương ai đó một cách trọn vẹn và đủ đầy hơn bao giờ, sẽ nắm lấy bàn tay và giúp đỡ, chở che bao người khi ta còn có thể, sẽ cho đi những gì ta có mà chẳng cần phải chờ mong để nhận lại điều gì, sẽ… ta sẽ làm mọi thứ nếu như ta thấy điều đó là cần thiết, bởi một ngày ta chết đi thì ta chẳng còn có thể làm gì.

Ừ thì có lẽ ta sẽ ôm mẹ ta một lần thật chặt dù mẹ có cố vùng để thoát khỏi vòng tay bé nhỏ nơi ta, sẽ thật nhẹ nhàng, nghiêm túc để hỏi rõ ràng vì sao mẹ chẳng thương ta nhiều như những đứa con khác của mẹ, và dù câu trả lời của mẹ có là gì đi chăng nữa thì trong lòng ta mẹ vẫn là một người mẹ kính yêu vô bờ.

Ta sẽ vùi đầu vào lòng nội mỗi ngày, sẽ ôm và sẽ hôn là bờ má đã nhăn nheo vì tuổi già sức kém. Ta muốn nói thật nhiều để nội biết rằng trong tim ta nội không những là một người bà đáng kính mà còn là một người mẹ hiền dịu vô cùng. Chính nội đã xoa dịu và mang ấm áp đến cho tâm hồn ta mỗi khi nó bị tổn thương. Cám ơn nhiều lắm những yêu thương mà nội đã cho ta để ta biết mình vẫn còn có bàn tay ai đó chở che, nâng đỡ.

Ta sẽ chạy đến bên cạnh ba ta, người đàn ông làm ta thất vọng nhưng cũng làm lòng ta xót xa vô cùng. Khi đó chắc ta sẽ đủ dũng cảm để bảo với ba rằng con yêu ba, ba tiếng mà ta đã bao lần muốn nói nhưng rồi lại chỉ dám giấu nhẹm vào trong. Và có lẽ ta cũng sẽ ôm ba thật chặt một lần sau cuối để cảm nhận một tình cảm cha con nồng đậm là như thế nào.

Rồi ta sẽ đến bên người đàn ông mà ta yêu, người ta có thể hy sinh tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười bình yên trên gương mặt của người ấy. Ta sẽ yêu thương người ấy với mọi thứ cảm xúc còn lại trong trái tim, sẽ trao về cho người ấy tình yêu nồng nàn và thiết tha nhất có thể, sẽ nắm lấy bàn tay, hôn lên ánh mắt, bờ môi, rồi sẽ ôm người ấy chặt thật chặt một lần sau cuối. Ta sẽ bảo rằng yêu, rằng thương và sẽ tôn thờ tình yêu ấy cho đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.

Và khi ta chỉ còn lại một ngày để sống, ta sẽ chạy đến bên người đã lặng thầm yêu thương ta, sẽ nằm trọn trong vòng tay người ấy để chờ đợi giây phút ta từ giã cõi đời, sẽ dùng sức lực còn lại cuối cùng trong ta để lau đi giọt lệ trên khóe mi người ấy, sẽ để người ấy ôm ta, hôn lên bờ môi đã không còn hồng hào như bao ngày, sẽ đặt trái tim đang yếu đuối theo từng nhịp thở của ta cận kề với những ấm áp nơi con tim của người ấy. Và trước khi vĩnh viễn từ giả cõi đời ta sẽ nắm lấy bàn tay của người ấy thật chặt thay cho lời em sẽ mãi mãi thuộc về anh kể từ hôm nay.

Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời. Bởi lẽ với ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.

 Theo Thanh Ngọc
ThichTruyen.VN

Tuesday, January 6, 2015

Tìm hiểu câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại

Posted by Tâm Kim at 7:16 PM 0 Comments
Con đường đi tới thành công dù có dải đầy hoa hồng nhưng cũng là loại hoa hồng có gai, chứ không phải những loài hoa mềm mại khác.



Cho dù có thất bại, bạn vẫn có thể tìm thấy thành công nếu bạn chăm chỉ làm việc, lên kế hoạch tốt và không chịu từ bỏ.

Xem thêm: 

>> Đối Mặt Với Thử Thách

>> Câu Chuyện Thành Công Từ "Lực Đòn Bẩy"




9. Lucille Ball

Lucille bị đuổi ra khỏi trường Sân khấu Nghệ thuật John Murray Anderson tại New York vì nỗi sợ hãi mỗi khi biểu diễn. Sau đó, bà tiếp tục quay trở lại New York với tư cách một người mẫu thời trang và diễn viên, bị sa thải bởi ít nhất hai nhà sản xuất. Bà tới Hollywood, ký hợp đồng với Metro-Goldwyn-Mayer, nhưng những nỗ lực hết mình cũng chỉ đưa bà đến với các bộ phim điện ảnh hạng B

Cuối cùng bà đã tìm thấy con đường của mình ở lĩnh vực phát thanh và truyền hình, một loại hình giải trí mới trở lại vào những thập niên 40 và 50. Bà cùng với chồng là ông Desi Arnaz đã cho ra mắt chương trình truyền hình “I Love Lucy” trình chiếu trên đài CBS. Đây là một trong những chương trình phát sóng lâu nhất trong lịch sử truyền hình và giúp bà trở thành một diễn viên hài nổi tiếng

8. Steven Spielberg


Là một người đàn ông trẻ mắc chứng khó đọc, lá đơn xin vào trường Đại học Sân khấu, Điện ảnh và Truyền hình Nam California của ông đã bị từ chối ba lần. Thay vào đó, ông đến trường Đại học bang California nhưng cuối cùng ông cũng bỏ học tại đó.



Tác phẩm đầu tay của nhà đạo diễn nổi tiếng này là “Sugarland Express” được giới phê bình đánh giá cao nhưng lại thất bại về doanh thu phòng vé. Tuy vậy, Spielberg đã tiến lên phía trước và được giao cơ hội với những bộ phim có ngân sách lớn như “Jaws”, “Close Encounters of the Third Kind”, “ET”, “Raiders of the Lost Ark” và “Jurassic Park”.

Nhưng Viện Hàn lâm Điện ảnh và Khoa học đã “ghẻ lạnh” với ông trong nhiều năm và không trao cho ông giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất cho tới năm 1993 khi ông đạo diễn phim “Schinder’s List”. Từ đó cho đến nay, ông được công nhận là một đạo diễn hạng A của Hollywood và là quyền lực nghệ thuật chính trong lịch sử phim ảnh.

7. Walt Disney

Disney đã từng bị biên tập viên sa thải khi ông còn là một nghệ sĩ trẻ vì “thiếu ý tưởng hay” và “thiếu trí tưởng tượng”.

Disney muốn lập ra công ty thiết kế phim họat hình ngắn. Nhưng những lần thử đầu tiên của ông đã thất bại. Đã có thời điểm, ông bị mất một vài nhân viên và quyền sở hữu nhân vật hoạt hình vào tay Universal Pictures. Nhưng cuối cùng, ông đã xây dựng được một đế chế giải trí khổng lồ với những nhân vật hoạt hình kinh điển nổi tiếng như vịt Donald và chuột Mickey cùng với những bộ phim đột phá như “Nàng Bạch Tuyết” hoặc “Người đẹp ngủ trong rừng”.

6. Oprah Winfrey

Nữ hoàng truyền hình lớn lên trong sự nghèo khó và bị lạm dụng tình dục khi còn là một đứa trẻ. Bà thử sức mình với vai trò một phóng viên truyền hình nhưng đã bị sa thải bởi người ta cho rằng bà không hợp với truyền hình. Những vấn đề từ lúc còn nhỏ đã làm ảnh hưởng đến bà, khiến cho bà có vấn đề về cân nặng. Bà cũng thử dùng cocaine và thất bại trong nhiều mối quan hệ.

Nhưng cuộc đời bà đã thay đổi khi bà làm chủ một chương trình truyền hình, sản xuất và xuất hiện trong chương trình của chính bà mang tên “Oprah Winfrey Show”. Bà đã thay đổi cách thực hiện các chương trình talk show bằng cách tập trung vào địa chính trị, sức khỏe, tâm linh và các chương trình từ thiện. Chương trình của bà đã trở thành chương trình trò chuyện có nhiều người xem nhất trên hành tinh và đưa bà trở thành một tỷ phú.

5. Winston Churchill



Churchill đã từng là một cậu bé nổi loạn, không học hành tốt khi ở trường và thậm chí là trượt lớp 6. Ông bị âật nói ngọng và nói lắp. Ông cũng từng thử thách mình trong xây dựng quân sự và sự nghiệp chính trị nhưng ông đều thua trong hầu hết các cuộc tranh cử mà ông tham gia. Những năm sau đó, ông đã bị cô lập thậm chí từ ngay trong đảng Bao thủ Anh. Uy tín chính trị của ông đã bị ảnh hưởng nặng nề đến nỗi ông đã tự đày mình tạm thời khỏi Nghị viện và Hạ viện.

Nhưng Churchill là một trong số những người đầu tiên nhìn thấy sự nguy hiểm của Đức Quốc xã và cố gắng trở thành thủ tướng Anh ở tuổi 62 trong Thế chiến II. Sự kiên định của ông đã giúp cho nước Anh chống lại Hít le, sau đó là đánh bại Đức Quốc xã và đưa ông trở thành “Người Anh vĩ đại nhất của mọi thời đại”.

4. Albert Einstein



Einstein đã từng bị coi là người đàn ông chậm chạp. Ông ghét sự khuôn phép của trường học. Khi 16 tuổi, ông đã trượt kỳ thi đầu vào của trường Bách khoa Liên Bang Thụy Sỹ tại Zurich. Thay vào đó, ông phải học một trường nhỏ hơn. Cho dù ông đã cố gắng có bằng sư phạm từ trường Bách Khoa Thụy Sỹ sau đó, ông đã thất nghiệp hai năm. Sau đó, ông đã có công việc giám định bằng sáng chế cho Cơ quan Sáng chế Thụy Sỹ.
Nhưng ông đã thử sức mình với các báo cáo khoa học của riêng mình từ năm 1901 đến 1905 (trong đó có báo cáo về thuyết tương đối) mà sau này trở thành bước đột phá trong khoa học. Năm 1909, ông được công nhận là nhà khoa học tiên phong hàng đầu và là một trong những người sở hữu trí óc siêu việt nhất trong lịch sử loài người.

3. J.K.Rowling



Đã có thời điểm, tác giả nổi tiếng của bộ truyện Harry Potter là một bà mẹ đơn thân thất nghiệp tuyệt vọng nuôi con nhờ tiền trợ cấp xã hội. Cô thậm chí còn vừa ôm con vừa viết tập truyện đầu tiên của Harry Potter trong một quán cà phê, vừa viết vừa ăn và cho con ngủ. Cuốn sách của cô đã bị từ chối bởi không dưới 12 nhà xuất bản.

Tuy nhiên sau đó, nhà xuất bản Bloomsbury đã đồng ý xuất bản cuốn truyện này. Cuốn truyện dành được nhiều lời khen ngợi và bán được rất nhiều bản thảo, giúp cho Rowling có thể tiếp tục viết tiếp những phần sau và trở thành người giàu có với số tài sản thậm chí còn nhiều hơn Nữ hoàng Anh

2. Steve Jobs




Jobs đã định nghĩa lại cách thế giới sử dụng máy tính cá nhân thông qua công ty máy tính mà ông sáng lập, Apple Inc. Ông đã tạo ra máy tính Mac và GUI (Giao diện đồ họa người dùng). Nhưng ông đã bị sa thải bởi hội đồng giám đốc, khiến ông chán nản và thất vọng.

Ông bắt đầu lại với một công ty khác với tên gọi NeXT Computer, phát triển công nghệ máy tính cá nhân thế hệ tiếp theo và mua hãng phim Lucasfilm rồi đổi tên thành Pixar. Khi công ty Apple đang lụi bại mời ông quay trở về, ông đã đồng ý trở lại tiếp quản công ty và cuối cùng đã đưa Apple thành một trong những công ty sáng tạo và lợi nhuận nhất hành tinh.



1. Abraham Lincoln




Vị tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ là người đã kết thúc chế độ nô lệ ở đất nước này. Ông tự học ở nhà trong một gia đình ở biên giới đất nước. Ông đã cố gắng kinh doanh riêng và bước chân vào con đường chính trị nhưng do thiếu nền giáo dục từ nhỏ, sự kết nối quyền lực và tiền bạc mà ông đã thất bại hai lần trong kinh doanh và tám lần trong các cuộc bầu cử. Khi kết hôn với bà Mary Todd, họ có bốn người con trai nhưng ba trong số họ đã chết sớm do bệnh tật. Điều này đã gây ra bệnh trầm cảm cho ông



Nhưng vào năm 1860, ông được đề cử là ứng viên của đảng dân chủ cho chức tổng thống. Ông đã thắng cử và trở thành Tống thống Hoa Kỳ trong thời nội chiến và kết thúc chế độ nô lệ cho những người Mỹ gốc Phi

Đó là câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại. Bạn mới chỉ vấp ngã thôi, bạn có thể được như họ nếu bạn thực sự cố gắng

Theo Trí Thức Trẻ/Therichest

Nếu có người yêu bạn hơn sinh mệnh?

Posted by Tâm Kim at 7:04 PM 0 Comments
Có ai từng nói với bạn bạn là cả sinh mệnh có khi còn hơn sinh mệnh của họ chưa?
Chưa từng có ai yêu tôi như vậy. Nhưng nếu có thì cảm giác của tôi sẽ như thế nào? Trước giờ những câu chuyện tình yêu cảm động mùi mẫn tôi luôn nghĩ là nó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ngôn tình mà thôi. Nhưng kể ra thì cuộc sống cũng có những con người yêu nhau đến chết đi sống lại.

>> NHỮNG NIỀM VUI NHO NHỎ TRONG CUỘC SỐNG LÀ GÌ?

>> Vết Sẹo Trên Khuôn Mặt Mẹ

>> Đối Mặt Với Thử Thách


Nhưng cuộc sống thì đâu chỉ có tình yêu. Ngoài tình yêu người ta còn phải sống vì rất nhiều điều khác nữa, khi mà yêu một người hơn sinh mệnh của mình thì làm gì còn tâm trí sức lực và thời gian để làm những điều khác nữa.
Nếu có người yêu tôi hơn sinh mệnh

Nếu có một người yêu tôi hơn sinh mệnh? Và tôi cũng yêu người đó như vậy, có lẽ tôi sẽ tập lý trí hơn để khi sự cố đến tôi sẽ không hoang mang và sụp đổ.

Nếu có một người yêu tôi hơn sinh mệnh? Nhưng tôi không yêu người ta; tôi sẽ sợ hãi và sẽ biến mất. Cách duy nhất để người ta không còn thích mình chỉ có biến mất mà thôi. Biến mất là điều đau khổ nhất dành cho người yêu quý mình nhưng thà để họ đau một lần còn hơn là lâu dài...

Nếu tôi yêu một người hơn sinh mệnh? Có lẽ tôi sẽ cố gắng để điều đó không xảy ra. Và tôi không biết tôi có thể yêu một ai được như vậy hay không? Có lẽ sống quá lý trí sẽ không tìm được tình yêu có liên quan đến hai chữ sinh mệnh...

Nguồn thichtruyen.vn

Monday, January 5, 2015

NHỮNG NIỀM VUI NHO NHỎ TRONG CUỘC SỐNG LÀ GÌ?

Posted by Tâm Kim at 12:31 AM 0 Comments
Hàng ngày bạn tìm kiếm cái thứ mang tên niềm vui cuộc sống, nhưng đơn giản ngay bên mình bạn có nhận thấy không?
Cuộc sống ban tặng riêng cho mỗi người mảnh ghép còn lại để yêu thương và trân trọng. Đừng chủ quan hay lơ đãng dù chỉ một chút, đến khi có sóng gió thì hối cũng không kịp đâu




Những niềm vui nho nhỏ trong tình yêu

------------------------------------------------------------------

Hãy tích cực và nở nụ cười ngay bây giờ, không phải bởi tất cả mọi thứ đều đang suôn sẻ mà đơn giản chỉ vì chúng ta có thể nhìn thấy mặt tốt của tất cả mọi thứ!

------------------------------------------------------------------
Thước đo của sự hòa hợp không phải là những năm tháng sống bên nhau nhưng là cả hai đã sống vì nhau như thế nào.

-------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống hối hả, có những ngày, tâm hồn ta trở lên cằn cỗi. Lúc ấy hãy tạm dừng lại, dành cho ta thời gian nghỉ ngơi và lấy lại sức. Đừng cố quá, sẽ không có một thành quả nào như mong muốn cả. Chậm, nhưng chắc!
Sự nghiệp, Tình yêu, Cuộc đời, Lựa chọn, Ước mơ...suy nghĩ xem, chặng đường mình vừa đi, đã lấy đi của mĩnh những thứ gì, và cũng cho mình những thứ gì. Nhé ?!


-------------------------------------------------------------------------

Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.

-------------------------------------------------------------------------


Tình yêu làm bạn đau khổ khi bạn làm cho người khác đau khổ. Nó càng làm bạn đau khổ khi do người khác gây ra. Nhưng sẽ đau khổ vô cùng nếu người bạn yêu không biết bạn nghĩ gì về họ.

-------------------------------------------------------------------------

Khi vượt qua được khúc cua đầu cuộc đời cũng là lúc ta biết sẽ còn nhiều khúc ngoằn ngoèo hơn ở phía trước. Hãy cầm chắc tay lái, vận dụng những thất bại từ lần trước và tạo cho mình những khúc cua ngoại mục của riêng bạn, do bạn tạo nên, và không ai có thể giống bạn.


-------------------------------------------------------------------------

Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy được giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớ những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộc sốngcủa chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.


-------------------------------------------------------------------------

Có những con người... chúng ta đến với nhau chẳng cần lí do gì to tát. Chỉ cần được nhìn, nói, chạm...vào nhau cũng đủ để bình yên cõi lòng... như thể họ sinh ra buộc phải gắn chặt nhau

-------------------------------------------------------------------------


Bỗng chốc, bạn nhận ra:
...rằng có một sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm chặt một bàn tay với việc trói buộc một tâm hồn.
...rằng tình yêu không luôn là điểm tựa và chung sống không đồng nghĩa với sum vầy.
...rằng có những ngày nắng cũng mang đến những nỗi buồn không kém gì những chiều mưa.
...rằng nụ hôn không phải là khế ước và những món quà không phải bao giờ cũng là những lời hứa chân thành.
Và bạn học được cách ngẩng cao đầu chấp nhận thất bại, điềm tĩnh như một người lớn chứ không khóc lóc như một đứa bé.
Và bạn bắt tay vào việc ngay hôm nay chứ không trông chờ vào những dự án viển vông của ngày mai.
Và bạn tự trồng hoa trong vườn nhà để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến.
Và bạn nhận ra:
...rằng bạn có thể chịu được.
...rằng bạn thật sự mạnh mẽ.
...rằng cuộc sống đáng yêu hơn bạn tưởng.

-------------------------------------------------------------------------


Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười. Đừng bao giờ để nước mắt che mờ con đường bạn đang bước đi...

-------------------------------------------------------------------------


Khi cuộc sống đưa ra cho bạn hàng trăm lý do để bạn phải khóc thì bạn hãy hiểu rằng còn cả ngàn lý do để khiến bạn nở nụ cười

-------------------------------------------------------------------------


Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy được giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớ những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộc sống của chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.
"Hãy quẳng gánh lo đi và vui sống"

-------------------------------------------------------------------------

Một chiếc ô không thể làm mưa ngừng rơi, nhưng có thể giúp chúng ta đứng trong mưa. Sự tự tin không mang đến thành công mà mang đến cho chúng ta sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách.

-------------------------------------------------------------------------


Niềm vui không thể vay mượn mà chỉ có thể có được qua thái độ sống tích cực, lạc quan yêu đời và hành động để đạt được những kết quả thiết thực trong hành trình hiện thực hóa ước mơ. Niềm vui trọn vẹn nhất trong cuộc đời có được khi sống tràn đầy nhiệt huyết và đạt được mục tiêu, khát vọng của mình. Chỉ có thể tìm thấy giá trị đích thực của cuộc sống khi sống hết mình và biết tận hưởng những niềm vui mà cuộc sống mang lại.

-----------------------------------------------------------


Dù cuộc đời này có đẩy bạn đi đến đâu, dù số mệnh có cướp đi của bạn bất cứ thứ gì và ông trời có đưa người bạn thương yêu đứng bên người khác đi chăng nữa, thì cũng đừng hét lên cho cả thế giới biết “tôi không còn gì!”. Người không còn gì, chính là người không biết những gì mình có, dù bạn đã trắng tay!

Bởi có một thứ luôn luôn tồn tại, đó chính là bản thân ta, và mãi mãi nằm trong quyền sở hữu của chính ta, chẳng ai có quyền tranh cướp.

Bạn chỉ “mất”, khi bạn nghĩ mình không “được”. Và bạn sẽ luôn “được”, nếu bạn nghĩ mình vẫn còn.

Thực ra, cuộc đời vốn chỉ là một trò đùa trớ trêu đánh vào cảm giác. Bạn ngắm nhìn xung quanh bằng mắt, nhưng sẽ nhận thức bằng cái đầu và cảm nhận bằng trái tim. Đừng dễ dãi làm nhòe ánh mắt mình bằng một vài giây phút xốc nổi của con tim, mà đầu độc lý trí mình bằng những điều không tích cực.


------------------------------------------------
Im lặng không phải là không có gì để nói, im lặng là để lắng nghe và thấu hiểu người khác hơn! Im lặng cũng là để không mất đi những thứ tốt đẹp đang trên bờ tan vỡ chỉ vì một phút bồng bột, nông nổi!



Nguồn www.goctraitim.vn

Friday, December 19, 2014

Dẫu không đi tới cuối con đường

Posted by Tâm Kim at 6:29 AM 0 Comments
Anh nghĩ rằng khi chia tay cô anh đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mọi sự đau đớn, nhưng giờ đây anh mới biết được tận cùng của nỗi đau là gì.

>> Đi Tìm Hạnh Phúc...

>> CÒN TÌNH YÊU ẤY, LỖI LẦM SẼ QUA


Hai giờ chiều, anh đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp như con sâu lười nhác không chịu chui ra khỏi cái kén vậy. Tiếng điện thoại reo lên những hồi chuông ngay bên tai anh. Anh mơ màng, khua khua chiếc điện thoại, cầm trên tay. Nheo mắt nhìn xem ai gọi anh vào giờ nay. Là điện thoại của cô, người mà bốn năm nay anh vẫn lưu trong danh bạ với hai từ mà anh cho là ý nghĩa nhất cuộc đời của một người đàn ông: “vợ yêu”. Anh ngạc nhiêu vì từ khi anh và cô xa nhau tới giờ rất hiếm khi cô gọi cho anh vào giờ này, dù đó có là ngày chủ nhật như hôm nay. Anh cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng. Ánh nắng của ngày đông làm da anh khô rát khiến anh tỉnh táo hơn. Anh nở một nụ cười tươi như ánh nắng ngày hôm nay vậy.

- Alo. . . Anh cố làm ra cái giọng ểu oải nhất có thể như đang muốn nhận lại từ cô những gì yêu thương, ngọt ngào nhất.

- Chồng ơi! Em say rồi.

Cô cũng trẻ con không kém. Giọng cô như một đứa trẻ con bị đau đang muốn nhận được muôn vàn yêu thương từ anh. Cô luôn vậy, luôn làm cho anh cảm thấy yêu và được yêu. Anh hạnh phúc vì điều đó. Nhưng anh lấy lại giọng, bình thản nói với cô.

- Lại đi tiếp khách với cơ quan à.

- Chồng ơi! Em xin lỗi. Em xin lỗi.

- Biết thế thì uống ít thôi chứ. Anh có nhiều lỗi đâu mà suốt ngày cho em xin.

Anh biết cô cũng không thích mỗi lần phải đi tiếp khách như thế này. Cô không uống được nhiều mà lần nào đi cô cũng phải uống. Nhưng biết làm sao được, công việc đòi hỏi phải thế. Một nhân viên mới của văn phòng huyện ủy cô thường xuyên phải cùng với các anh chị trong văn phòng đi tiếp các đoàn khách trên tỉnh về thăm và kiểm tra. Nhiều khi những lần đi thực tế dưới các xã cũng phải như vậy. Trên miền sơn cước này mời nhau chén rượu là thể hiện lòng hiếu khách của người dân nơi đây nên khó có thể từ chối. Cô lại là người mloiws nên không thể trốn tránh được. Anh hiểu và thương cô nhiều hơn. Nên thi thoảng gọi điện anh cũng chỉ nhắc nhở cô uống ít thôi. Anh lo cho sức khỏe của cô. Và anh nghĩ con gái thường xuyên tiếp khách, uống rượu như thế cũng không được hay.

- Em muốn . . . nói với anh chuyện này

- Vợ nói đi.

- Em . . .

- Em nói đi. Đừng làm anh hồi hộp thế chứ. Hay bảo anh cưới hihihi. . .

- Thôi không có gì. Thế anh đang làm gì?

Với sự nhạy cảm của mình, anh biết được có chuyện gì đó cô muốn nói với anh. Anh hỏi lại cô.

- Em nói đi?

- Nói gì anh?

- Thì cái em đang định nói.

- Không có gì cả đâu. Anh ngủ tiếp đi. Em phải vào tiếp khách tiếp rồi mọi người đang gọi.

- Với anh mà còn úp mở thế à. Nói anh xem nào.

- Em phải nói với anh gì đây anh. Nói với anh là giờ em đang thích một người khác. Nói với anh là em nghĩ đến người đó nhiều hơn anh. Nói với anh là em đang dần quên anh và nhớ đến một người khác nhiều hơn nhớ anh à.

Đầu dây bên kia không còn là giọng nói nhẹ nhàng và ngân dài nữa. Những gì cô nói ra mạnh mẽ và dứt khoát hơn. Dường như cô đã lấy hết can đảm của mình để thối ra những lời chắc nịch như vậy. Anh cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra nhưng anh không nghĩ rằng cô sẽ nói với anh những lời này. Đến khi nghe những lời này từ cô anh cũng không thể nào tin được. Anh như chết đứng. Từng lời cô nói anh nghe rõ một một, anh nhận thức được rất rõ những điều cô nói không chỉ bằng tai, đi vào não bộ mà còn cảm nhận bằng cả con tim. Chính anh cũng đang không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh không còn biết được bầu trời lúc đấy như thế nào. Anh chỉ cảm thấy một màu xám xịt trước mắt anh, miệng anh cứng lại, cổ họng anh khô khốc và đắng ngắt. Ngực anh như có một vật gì đè nặng lên làm anh không thể nào thở được. Bức tường phía sau lưng anh là cái duy nhất giúp anh không ngã quỵ. Đầu dây bên kia, cô cũng im lặng. Tiếng xin lỗi, xin lỗi được lặp đi lặp lại của cô làm anh trở về với thực tại. Anh không biết nước mắt của mình rơi tự khi nào. Lấy hết bình tĩnh anh mới có thể nói lên được:

- Em nói tiếp đi.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Anh nhắc lại trong tiếng nấc nghẹn:

- Em nói tiếp đi.

- Em xin lỗi. Nhưng tình yêu em dành cho anh không còn như trước nữa. Bây giờ trong em đã có người khác.

Câu nói này của cô lại khiến tim anh quặn đau hơn, khiến cho nước mắt anh rơi nhanh hơn, nhiều hơn. Anh luôn yêu cô, luôn tin tưởng tình yêu của anh và cô sẽ có một cái kết đẹp sau bốn năm gắn bó. Dù xa cách nhưng anh càng yêu cô nhiều hơn. Mới xa nhau gần năm tháng mà mọi chuyện đã trở nên như vậy sao. Thời gian gần đây anh và cô ít gọi điện, nhắn tin với nhau hơn, nhưng anh nghĩ đó là do cả hai đều bận công việc. Vậy mà tại giây phút này đây cô lại nói những lời này với anh. Giờ anh mới hiểu bị phụ bạc đau đớn thế nào. Anh nói từng câu rời rạc trong nước mắt vì những cơn nấc nghẹn:

- Giờ em tính sao?

- Em yêu anh? Nhưng tình yêu của em không đủ lớn. Buông tay em ra đi anh.

Những lời cô nói với anh cứ như những liều thuốc độc đang phá đi tâm can anh, như con dao đâm vào anh từng nhát một. Đau đớn là thứ mà anh có thể cảm nhận rõ nhất lúc này. Ngoài đau đớn ra anh không còn biết được những gì đang diễn ra xung quanh anh.

- Em suy nghĩ kỹ chưa?

- Thôi em say quá rồi. Anh xem như em chưa nói gì nhé. Quên chuyện này đi. Em phải vào rồi. Khách đang chờ.

Câu nói vừa dứt, cô vội vàng tắt máy. Anh không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy. Anh không muốn mất cô. Anh không nghĩ tình cảm bốn năm qua giữa anh và cô lại chỉ như một giấc mơ. Bất chợt một trong hai người tỉnh giấc thì mọi thứ trở về thực tại với con số không. Họ chẳng là gì của nhau cả. Anh hoang mang, lo lắng sẽ mất cô. Nếu là giấc mơ xin hãy cho anh ngủ mải, ngủ mải. Anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Có phải cô sợ anh và cô không đến được với nhau? Có phải cô sợ khoảng cách 300km giữa anh và cô? Có phải cô đã có người khác? Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi lại cho cô.

- Đấy có phải sự thật không. Em muốn buông tay anh thật sao?

- Em không muốn lừa dối anh. Đó là sự thật, buông tay đi anh nhé. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả anh và em.

- Em suy nghĩ lại đi. Tình cảm bốn năm qua chỉ như thế thôi sao. Nói chia tay là chia tay sao. Coi như anh chưa nghe thấy em nói gì hết? Em suy nghĩ lại đi rồi hãy trả lời anh. Cuối tuần sau nhé. Em suy nghĩ lại đi cuối tuần sau trả lời anh. Được chứ.

Anh đang muốn níu kéo một cuộc tình đã hết hay anh vẫn đang cố bám víu lấy một chút niềm tin vào tình yêu mà cô dành cho anh.

- Không cần đâu anh. Em suy nghĩ kỹ rồi mới nói chuyện này với anh. Hãy buông tay em đi. Hãy hận em, ghét em thật nhiều vào.

- Làm sao anh có thể hận em được, hận em chỉ làm cho anh nhớ em nhiều hơn thôi, yêu em nhiều hơn thôi. Anh xin em, hãy nghĩ lại đi. Em không tìm được ai vừa ngoan, vừa hiền, vừa đẹp trai, lại yêu em nhiều như anh đâu.

Anh vừa nói, vừa cười trong nước mắt. Đó là câu nói mà anh vẫn thường nói cho cô nghe khi hai người ân ái bên nhau. Những lúc như vậy cô lại tựa sát vào anh và ôm anh thật chặt như muốn anh là của riêng cô.

- Anh biết em là người không dễ gì thay đổi quyết định mà. Em buông tay. Em không muốn lừa dối anh và càng không muốn có lỗi với người em đang quen. Thế nhé anh.

Đầu dây bên kia tắt máy. Anh thẩn thờ buông điện thoại xuống. Trước mặt anh chỉ còn là những mảng nhạt nhòa. Tim anh đau đớn, nước mắt vẫn cứ rơi theo những cờn nấc dài. Một lúc sau, anh hít những hơi thở thật dài và rồi trở vào phòng. Anh đang cố để thôi những cơn nấc nghẹn, để nước mắt thôi đừng rơi. Anh không muốn Nguyên – đứa bạn cùng phòng của anh biết chuyện và càng không muốn bạn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh.

Một lúc sau anh bước vào phòng. Ngồi xuống chiếc máy tính như không có chuyện gì xảy ra. Bật máy tính lên, anh vào trang mp3.vn, mở đại một abum lên. Cắm mặt vào máy tính như vẻ đang chăm chú xem một cái gì đó say sưa. Nguyên ngồi trên giường vẫn say sưa lướt face trên điện thoại mà không để ý đến đôi vai của anh đang run run. Đến giờ Nguyên đi làm, anh cũng chỉ mong đến giây phút đó để anh được sống thật với cảm xúc của mình. Anh đóng kín cửa, cuộn tròn người trong đống chăn. Tim vẫn đau nhói, nước mắt kìm nén nảy giờ cứ thế trào ra. Nhạc vẫn cứ vang lên. Rồi anh cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc anh tỉnh giấc, trời cũng đã tối. Tự nhiên anh thấy sợ căn phòng này. Anh biết nếu anh còn ở trong căn phòng này một mình, anh càng thêm yếu đuối. Anh càng thấy đau đớn và nước mắt lại rơi. Anh không muốn thấy mình yêu đuối. Anh không được phép yếu đuối.

Nghĩ thế rồi anh lấy vội chiếc áo len khoác lên người và bước ra ngoài. Anh không đi xe, anh chọn cách mà anh vẫn thường làm mỗi khi có chuyện gì buồn hay có chuyện phải suy nghĩ. Đi bộ làm anh thấy tâm trí thoải mái hơn. Anh bước tưng bước chậm rãi. Anh chọn cho mình con đường dài và vắng vẻ vì anh cần sự tỉnh lặng để suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Thi thoảng lại có những cơn gió thổi qua làm cho đêm nay thêm giá buốt hơn. Những cơn gió mang theo cái lạnh của những ngày giữa đông đang lùa vào trong lớp áo len mỏng. Anh không khép hai vạt áo lại, để mặc cho gió thổi bay hai tà áo, mặc cho cái lạnh len lỏi qua lớp áo len mỏng vào lớp da anh tê cứng. Cái lạnh kia có thấm gì với cái giá lạnh trong tâm hồn anh lúc này. Suy nghĩ hiện lên trong đầu anh lúc này là phải gặp ngay cô để nghe trực tiếp nói ra. Bốn năm yêu nhau, có những lúc hiểu lầm nhưng chưa bao giờ anh và cô giận nhau quá hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ giận dỗi mà nói chia tay. Chẳng có lý do gì để cô nói lời chia tay cả. Anh không tin vào điều này. Anh nghĩ chỉ là cô suy nghĩ vu vơ thôi. Gặp nhau rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trời đã khuya, anh cần phải về phòng, Giờ này Nguyên cũng đã đi làm về rồi. Anh không muốn bạn anh lo lắng và anh cũng cần chuẩn bị cho chuyến đi xa vào sáng mai. Về tới phòng Nguyên đã cuộn tròn trong chăn với giấc ngủ ngon lành. Nhìn vào điện thoại, đã gần sang ngày mới. Có 5 cuộc gọi nhỡ. Anh cũng chẳng quan tâm ai đã gọi anh. Anh đã mệt, đôi chân mỏi nhừ. Chẳng thèm tắm rửa, anh đặt mình xuống giường. Anh đã quá mệt mỏi. Anh không nghĩ được gì nữa và rồi anh chìm dần vào trong giấc ngủ.

Hôm sau anh bắt chuyến xe sớm nhất để lên gặp cô. Suốt bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe lòng anh như lửa đốt. Anh chỉ mong sao thật nhanh để đến bên cô, để nghe cô nói rằng tất cả những gì hôm qua chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của cô mà thôi, không có chuyện gì cả. Và rồi anh và cô lại cùng nhau rong ruổi đi lên con dốc ấy nhìn ngắm cảnh hoàng hôn.

- Alo em à! Anh đang ở bến xe. Em ra đây đi.

- Anh lên đây làm gì. Anh và em đã hết rồi. Anh lên cũng chẳng làm em thay đổi quyết định đâu.

- Anh không tin những gì em nói là sự thật. Anh muốn gặp em. Muốn trực tiếp nghe em nói. Làm sao anh có thể tin được chứ.

- Anh về đi.

- Không gặp được em anh không về. Anh chờ em trước cổng bến xe nhé.

Câu nói vừa dứt anh vội vàng tắt máy như không cho cô có cơ hội để nói lời từ chối. Anh ngồi chờ đợi, trong lòng anh vẫn lo lắng cô sẽ không ra gặp anh. 30 phút, rồi một tiếng trôi đi nhưng vẫn không thấy cô đâu. Anh vẫn kiên trì ngồi đó, đưa tầm mắt ra xa, hướng mà cô vẫn thường đi tới để đón anh mỗi lần anh lên thăm cô. Chiếc xe Vision màu trắng dừng ngay trước mặt anh. Cô bước xuống xe. Người đàn ông đèo cô phóng xe đi để cô ở lại. Đó là một người đàn ông khoảng chừng 28 – 30 tuổi, khá chững chạc và đẹp trai. Cô mặc chiếc váy xòe màu xanh mà anh vẫn thường khen cô mặc rất hợp. Nhưng chiếc váy giờ cô mặc không còn ôm lấy vòng eo của cô như trước nữa. Mới hai tháng không gặp mà cô đã gầy đi nhiều.

- Có chuyện gì anh nói nhanh lên. Bạn trai em đang chờ.

- Em . . . Em muốn chia tay thật sao? Anh có phải đang mơ không ?

- Giờ em chỉ biết nói lời xin lỗi anh thôi. Tình cảm em dành cho người ấy lớn dần lúc nào em không hề hay biết. Em xin lỗi!

- Sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy chứ. Mới hôm qua anh còn có em, vậy mà giờ đây lại như vậy sao. Làm sao anh có thể tin được? Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây? Hãy quay lại với anh đi em.

Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Những giọt sương đọng lại trên vai cô ướt nhòe.

- Anh yếu đuối thế này sao? Người em từng yêu yếu đuối thế này sao? Anh phải mạnh mẽ lên ngay cả khi không có em ở bên. Em không xứng với anh đâu. Anh về đi.

- Đừng làm vậy với anh mà em.

- Anh về đi. Người yêu em đang chờ. Em phải đi rồi.

Câu nói “người yêu em” làm tim anh quặn thắt. Câu nói đấy trước kia là dành cho anh cơ mà. Giờ đây có phải là anh đâu. Anh đau đớn buông cô ra. Vậy là anh đã mất cô. Giờ đây cô đã có người khác.

Cả một tuần tiếp theo với anh là những ngày dài lê thê. Anh không buồn đi dạy nữa. Mối lần lên lớp anh thường cho bon trẻ chơi nhiều hơn là học. Anh không còn tâm trí nào để truyền đạt cho bọn trẻ. Anh cáu ghắt với chúng chẳng vì lí do nào cả. Có khi anh quên cả việc lên lớp. Có hôm anh lại đến rất sớm nhưng đến nơi anh mới biết hôm nay anh không có tiết dạy. Đó là những điều mà trước đây anh chưa từng phạm phải. Một vài lần anh đã bị nhắc nhở. Hôm nay chị giám đốc lại gọi anh lên. Anh không thể mãi thế này được nữa. Anh phải lấy lại tinh thần. Anh phải làm việc. Anh không thể để mất công việc mà anh đã rất vất vả mới kiếm được. Và hơn hết anh phải làm gì đó để đẩy cô ra ngoài tâm trí của anh. Anh tự hỏi phải làm gì để không nghĩ về cô. Đúng. Phải làm gì đó để không còn thời gian nghĩ về cô nữa. Nhưng thời gian rảnh của anh lại rất nhiều. Cả tuần anh có tám tiết dạy. Tính ra anh đi làm có 12 tiếng một tuần ( tính cả thời gian anh đi đi về về). Chính vì vậy mà anh có thời gian nghĩ về cô nhiều hơn, anh đau khổ và khó khăn hơn để quên đi chuyện này. Anh phải làm cho mình bận rộn để không còn thời gian nghĩ về cô nữa.

Không như những người đán ông khác, mỗi lần thất tình họ tìm đến rượu, thuốc lá và những thứ vô bổ khác. Họ uống cho say để quên đi tất cả. Anh là người sống lý trí, anh không làm như vậy. Anh ghét rượu. Anh ghét cái vị vừa cay, vừa đắng của nó. Nghĩ đến đây anh như chợt nhớ ra điều gì đó. Ánh mắt xa xăm buồn của anh đã thú nhận anh lại nghĩ về cô. Cô cũng ghét rượu như anh. Rượu làm cho con người ta mất đi tự chủ. Anh lại nghĩ về cô, lại buồn. Anh không thể mãi như vậy được. Anh đã lên kế hoạch cho những tuần làm việc tiếp theo.

Ngoài thời gian đến trường dạy, anh sẽ đến nhà người bạn thân của mình phụ giúp bạn anh bán hàng. Hi vọng không khí ở cửa hàng tạp hóa những ngày gần tết sẽ giúp anh tốt hơn. Dường như kế hoạch của anh đã phát huy hiệu quả. Cả chân tay và đầu óc của anh lúc nào cũng phải làm việc khiến anh không còn có thời gian nghĩ về cô nữa. Tối đến, hơn 10 giờ anh mới trở về phòng, tắm giặt và dọn dẹp qua một chút sau đó anh lại chuẩn bị giáo án cho tiết dạy ngày hôm sau. Lúc anh đặt lưng lên giường là lúc anh thừa mệt để có một giấc ngủ ngon lành tới sáng. Cửa hàng tạp hóa nằm gần khu sinh viên ở nên khá đông khách. Những hôm cuối tuần anh đến làm cả ngày phụ giúp bạn. Anh gặp gỡ và trò chuyện với một vài người khách quen. Anh cười nhiều hơn với khách hàng nhưng đó không phải là nụ cười tỏa nắng trước kia nữa. Anh cũng đã chú tâm hơn với công việc chính của mình và tìm lại được niềm vui với công việc dạy dỗ trẻ con. Một niềm vui trong công việc khiến anh tự hào vì không phải người đàn ông nào cũng có được. Niềm vui của một thầy giáo dạy mầm non. Công việc mà khi anh nói ra ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Đúng. Anh là giáo viên dạy Kỹ Năng Sống cho học sinh mầm non. Anh bắt tay vào soạn giáo án, chuẩn bị bài tập cho bọn trẻ, lên mạng tìn thêm thông tin, . . Anh rất thích trẻ con chính vì vậy mà anh không thấy áp lực với công việc của mình. Trái lại anh thấy vui vì mỗi lần đến trường bọn trẻ lại chạy ra nhốn nháo: Thấy Khôi. Thầy Khôi. Đưa thì ôm cố, đứa thì ôm chân. Cảnh tượng đấy khiến anh nghĩ đến cảnh các bạn trẻ thời nay bắt gặp thần tượng của mình vậy. Chính sự hồn nhiên đến đáng yêu của những đứa trẻ đã làm anh vui trở lại.

Bốn tháng trôi đi chậm rãi như chú rùa bé nhỏ cõng trên lưng chiếc mai khổng lồ vậy.. Công việc ở cửa hàng tạp hóa cũng cho anh thêm một khoản thu nhập. Anh thấy thấy vui vì điều đó. Anh suy nghĩ nhiều hơn về bản thân và về những gì đã qua. Anh không muốn ở lại đây nữa, bởi vì ở nơi đây chẳng còn gì để anh phải lưu luyến. Nơi đây với anh chỉ còn là niềm đau khi góc phố nào, con đường nào cũng gắn với hình bóng của cô. Anh cần phải xa nơi này tìm kiếm một nơi nào đó yên bình hơn. Anh làm đơn đăng ký tham gia chương trình tình nguyện ở các tỉnh miền núi khó khăn theo một chương trình của chính phủ. Bạn bè và người thân của anh hết lời khuyên ngăn nhưng với bản tính của anh thì chẳng thể nào thay đổi được quyết định của anh. Ngay cả thằng bạn thân từ thời còn cởi truồng của anh cũng không hiểu sao anh lại quyết định như vậy.

- Khôi à. Mày suy nghĩ kỹ chứa. Năm năm đấy, không phải mấy tháng hay một năm đâu.

- Mày luôn hiểu tao nhất cơ mà Nguyên.

- Nếu chỉ là vì một người con gái thì có đáng để mày làm như vậy không? Mày làm tao thất vọng quá Khôi ạ.

- Chỉ là một phần thôi. Tao muốn thay đổi. Tao muốn làm một việc gì đấy có ý nghĩa Nguyên ạ.

- Bao nhiêu người muốn ở lại thành phố này, còn mày mày lại chọn cách ra đi tới vùng núi xa xôi là sao ?

- Tuổi trẻ phải trải nghiệm và cống hiến chứ. (Anh cười thật tươi như muốn nói với bạn anh rằng anh sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của anh).

Đành thua cuộc trước Khôi. Nguyên chỉ còn biết dặn dò, động viên bạn mình hãy cố gắng. Hai người cũng chẳng còn có nhiều cớ hội để ngồi cùng nhau nhâm nhi café vào mỗi dịp cuối tuần như thế này nữa. Tuy ở cùng nhau nhưng công việc của Nguyên khá bận rộn. Chỉ có những ngày cuối tuần Nguyên mới có thời gian dành cho mình.

Sau một tháng chờ đợi cuối cùng hồ sơ của anh được thông qua. Giờ anh chỉ còn việc chờ xem anh sẽ được phân đi đâu. Trong thời gian chờ đợi anh đi tìm cho mình một vài quyển sách để đọc. Anh đã tìm cho mình được 2 cuốn sách mà anh rất ưng ý: ” Lễ hội truyền thống các dân tộc Việt Nam – các tỉnh phía Bắc” và quyển ” Văn hóa Việt Nam truyền thống”. Anh nghĩ rằng nó sẽ giúp ích cho anh trong công việc sắp tới. Hai tuần sau anh đã nhận được địa điểm công tác và thời gian bắt đầu nhận việc. Niềm vui đến với anh nhưng không trọn vẹn như anh mong muốn. Điều anh lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Anh được xắp xếp về huyện nơi mà cô đang công tác. Nhưng biết làm sao được đây khi anh đã ký vào bản cam kết và cả hợp đồng rồi. Trước khi lên đường, anh về nhà chơi và ăn bữa cơm chia tay cùng gia đình và những người bạn của anh. Nói là vậy chứ đó cũng là một dịp để bạn bè lâu lâu gặp mặt, hàn huyên.

Một ngày vui và bận rộn kết thúc bằng cảnh anh đang nằm lăn lóc trên giường và nồng nặc mùi rượu. Dù không thích tụ tập rượu chè nhưng ngày hôm nay anh đã uống khá nhiều. dù vậy cũng không đủ để anh quên đi mọi thứ. Khi say anh mới nhận ra một điều, rượu không là cho người ta quên đi hết sự đời như người ta vẫn nói. Rượu càng làm cho người ta nhờ rõ hơn mà thôi. Anh cầm điện thoại lên, nhập số điện thoại của cô. Đã bao nhiêu lần anh lặp đi lặp lại động tác ấy trong suốt thời gian qua, nhưng chưa lần nào anh có đủ dũng cảm gọi cho cô. Nhưng lần này thì khác, rượu đã làm cho anh có thêm dũng khí – đúng là một chất kích thích. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của anh là giọng nói ngọt ngào mà chẳng mấy ai muốn nghe của cô gái bên tổng đài và kết thúc bằng tiết tút tút. Anh đã gọi biết bao nhiêu cuộc chính anh cũng không nhớ nỗi. Ngày lên đường, anh mang theo niềm trăn trở của riêng mình.

Lên đây công tác việc gặp mặt cô là điều không tránh khỏi đó là điều làm anh sợ hãi. Anh phải làm sao đây trong khi suốt sáu tháng qua anh vẫn cố quên cô. Giờ đây cô ở gần ngay bên cạnh anh, cùng làm việc trong cùng một khu nhà. Anh làm sao chịu đựng được mỗi khi nhìn thấy cô. Anh sẽ cho cô thấy rằng anh sống thật tốt hay cho cô thấy một góc khuất ở nơi anh mà bấy lâu nay anh vẫn cố cất đi cho riêng mình. Đoàn của anh có 4 người được phân lên đây công tác. Hai người là con em trong huyện, còn anh và một cô gái chạc tuổi là từ dưới xuôi lên. Đây là lần đầu tiên bọn anh chính thức gặp mặt nhau. Địa bàn công tác là một huyện miền núi còn nhiều khó khăn. Huyện mới được thành lập nên còn thiếu thốn rất nhiều về cơ sở vật chất và nhân lực. Lãnh đạo địa phương đón tiếp rất chu đáo và thân mật. Trong đoàn tiếp đón, anh gặp lại người đàn ông ấy – điều mà anh không hề nghĩ tới.

Anh cứ nghĩ rằng cô là một trong những vị lãnh đạo sẽ đón tiếp anh ở đây nhưng không phải. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc gặp mặt cô ngày hôm nay. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ấy anh không khỏi sững sờ. Dường như ai đang hút hết không khí trong căn phòng này. Anh cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Phải rất lâu sau anh mới lấy lại được bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô.

Người đàn ông vẫn nhìn anh từ đầu buổi đến giờ. Đôi mắt anh ta buồn lắm. Qua giới thiệu, anh được biết anh ta là Quân – làm bên Văn hóa Thông tin của huyện. Dù trong lòng không thấy thoải mái nhưng anh vẫn đáp lại ánh nhìn của Quân bằng một nụ cười và cái cúi đầu chào từ xa. Sau khi được nghe giới thiệu và trao đổi về tình hình của địa phương anh và mọi người được Quân đưa đi thăm quan một vòng các phòng ban ở đây, cũng như khu ăn ở của cán bộ. Mọi người vẫn chăm chú nghe Quân giới thiệu, còn riêng anh anh đi lui hẵn về phía sau đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mà không thèm để tâm xem Quân đang nói gì.

Khu nhà ở của cán bộ là một dãy nhà cấp 4 lụp xụp, không khác xa lắm so với tưởng tượng của anh. Với anh như vậy là có thể sống được. Anh thích đứng ở nơi này. Ở đây anh nhìn thấy một màu xanh của những ngọn núi cao, những thung lũng. Anh hít một hơi thật sâu để xóa đi những lo lắng bồn chồn trong anh. Quân tiến lại gần anh, nói với anh gì đó rất lâu. Quân đưa anh đi đến một nơi. Chính đoạn đường này, anh và cô đã từng nắm tay nhau đi. Vẫn những bông lau như những ngọn cờ phấp phới hai bên đường mà cô vẫn thường bảo anh hái cho cô. Trên đỉnh dốc này, cô và anh đã trao nhau những nụ hôn và những lời hẹn ước. Những mảnh ký ức bấy lâu nay anh vẫn cố giấu kín giờ đây hiện lên trong anh. Những khắc khỏi trong anh giờ đây đã vỡ òa .

- Đến nơi rồi anh. Cô ấy đã ra đi được hai tháng rồi. Trước khi cô ấy mất cô ấy muốn được chôn cất tại đây. Cô ấy vẫn thường ra đây ngồi một mình. Nhiều hôm tôi thấy cô ấy ngồi đây mà khóc. Cô ấy yêu anh và nhớ về anh nhiều lắm.

Anh gục xuống trước nắm mộ, tay khẽ đặt lên tảng đá khắc tên người anh yêu như cách anh vẫn thường vuốt ve má cô trước kia vậy. Anh nghĩ rằng khi chia tay cô anh đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mọi sự đau đớn, nhưng giờ đây anh mới biết được tận cùng của nỗi đau là gì. Nước mắt anh không rơi. Nỗi đau này với anh là quá lớn. Anh giấu những giọt nước mắt vào tận sâu trong tâm khảm. Anh không muốn cô ở dưới suối vàng nhìn thấy anh buồn và đau khổ. Cô đã vì anh mà nói lời chia tay khi biết mình bị bệnh không thể qua nỗi. Cô muốn anh nghĩ cô là là người phụ bạc mà quên cô đi. Cô muốn anh có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cô đâu biết rằng hạnh phúc của anh là được ở bên cô. Anh nở nụ cười với cô, và khẽ nói:

- Anh lên với em rồi đây. Giờ đây anh và em sẽ không rời xa nhau nữa.


Nguồn truyen6s.com

Tuesday, December 16, 2014

Đi tìm hạnh phúc...

Posted by Tâm Kim at 1:29 AM 0 Comments
Hạnh phúc..thử hỏi tìm được nơi đâu??
--------------------------------

- Chú cho phép cháu ngồi đây một chút nhé?

Thanh giật mình nhìn sang bên cạnh. Một con bé khoảng mười tuổi, đang co ro vì lạnh, tay thọc sâu vào túi chiếc áo khoác cũ, mắt nhìn Thanh chờ đợi. Thanh lẳng lặng dịch sang một bên nhường chỗ cho nó trên ghế đá rồi lại đăm đăm nhìn về phía xa.

Phía trên cao bên phải, nơi ánh sáng cuối ngày đang chiếu có đám lá đã úa vàng. Vậy mà hai tháng trước, Thanh thầm nghĩ, khi mình với Dung qua đây đám lá đó vẫn còn xanh. Xa hơn nữa là đám mây xám giống như cụ già đang vác bị lặng lẽ đi.



Ảnh minh họa

- Chú cũng chờ nhìn thấy nó bay à?

Con bé nói, Thanh quay sang nó và bây giờ Thanh mới thấy nó có cái nhìn thật chăm chú.

- Cái gì bay? Cháu nói đám mây phải không?

Con bé ngạc nhiên:

- Đám mây nào, cháu định nói con gà mà?

- Chú có thấy con gà nào đâu, đến cả chim cũng chẳng thấy nữa là…

Con bé ra dấu:

- Chú ngồi xích lại chỗ cháu chút nữa đi. Đấy, chú nhìn xem đàng sau chòm cây kia kìa…

Thanh nghiêng đầu về phía nó tìm kiếm, vài sợi tóc của con bé bay lất phất vào mặt Thanh. Hóa ra đấy là con gà bằng đồng đứng trên đỉnh nhà thờ lớn trong vùng. Nhưng đặc biệt là ngồi ở đây, các vòm cây che lấp nóc nhà thờ, chỉ có riêng con gà nhô lên thành một vệt mảnh, đơn độc trên nền trời chiều.

Thanh bật cười:

- Này cháu ơi, con gà đó bị gắn chặt trên ấy mà!

Con bé trả lời, giọng nghiêm túc:

- Đấy là người ta không nói cho chú biết. Mẹ cháu bảo cứ ngồi ở đây nhìn mãi, đến một ngày nào đó con gà nhất định sẽ bay lên, lượn quanh một vòng và nhảy múa.

Rồi nó thì thầm:

- Nếu ai thấy con gà bay lên, người ấy sẽ hạnh phúc.

Nó nói từ hạnh phúc có vẻ trang trọng quá làm Thanh phải nhìn nó hồi lâu.

- Cháu cần hạnh phúc để làm gì?

- Chú biết không, bố và mẹ cháu hay giận nhau lắm. Mỗi lần như vậy cháu bị bắt đi chơi. Nhưng cháu lại lên gác, cháu nghe bố bảo: “Sống với cô tôi chẳng hạnh phúc chút nào!”, còn mẹ nói: “Làm sao có hạnh phúc được với những người như anh!”…

Nó nói tiếp, mắt nhìn xuống, chân đung đưa, giọng hơi buồn:

- Sao người ta cần hạnh phúc thế hả chú? Cháu không biết tìm ở đâu nên cháu ra đây. Con gà mà bay lên là cháu có hạnh phúc đem về.

Thanh định cười ý nghĩ ngộ nghĩnh của nó, nhưng giọng nó tin tưởng quá nên Thanh không muốn làm nó thất vọng:

- Thế chiều nào cháu cũng ra đây sao?

- Không chú à, chỉ khi mẹ đến nhà ngoại. Mọi ngưòi nói chuyện, còn cháu chạy ngay ra đây.

Cả hai lại im lặng. Con bé tiếp tục theo dõi con gà đồng, còn Thanh nhìn về phía đám mây có hình cụ già, đám mây giờ lại giống một đàn bò đang đi. Chiều lên chầm chậm, các dãy phố phía dưới chân đồi đã lên đèn. Thanh bỗng muốn nói chuyện với con bé:

- Chú cũng chờ nhìn thấy hạnh phúc đây, nhưng mà khác với cháu. Khi mặt trời lặn, những tia sáng cuối cùng có thể màu xanh, màu xanh ngọc thật kỳ diệu. Và ai nhìn thấy nó một lần trong đời, người ấy sẽ thật sự hạnh phúc.

Thanh thấy vui vui khi con bé có vẻ tin lắm, đôi mắt nó long lanh, nó dịch lại gần Thanh:

- Dễ thấy tia sáng xanh đó không chú?

- Ồ không cháu à, hàng trăm lần, thậm chí hàng nghìn lần mặt trời lặn mới thấy một lần. Nhưng một lần là đủ. Hạnh phúc hiếm lắm cháu.

Thanh cười một mình, cười vì những ý nghĩ vu vơ, rồi nghĩ thầm: “Kể từ khi chia tay với Dung mình đâm ra suy nghĩ vớ vẩn…”

Con bé nhìn Thanh, giọng thông cảm:

- Chú cũng cần hạnh phúc lắm sao? Chắc bố mẹ chú hay giận nhau lắm hả?

- Chú cũng như cháu, chú cần hạnh phúc cho người khác.

Thanh chợt thấy buồn, nghĩ đến Dung, không biết rằng mình nói thật hay dối nữa.

- Sao họ lại không tự tìm hả chú?

Thanh bối rối:

- Cả con gà của cháu lẫn tia sáng xanh của chú không ai thèm nhìn đâu. Bởi vì…

Thanh ngẫm nghĩ tìm lời rồi tiếp:

- …bởi vì họ không biết ngồi chờ. Mà muốn có hạnh phúc dứt khoát phải biết chờ đợi, như cháu đấy. Nhất định là cháu sẽ nhìn thấy con gà bay lên và sẽ có hạnh phúc, và cả chú nữa – Thanh cười.

Con bé nói, giọng tin cậy:

- Còn một cách thấy hạnh phúc nữa đó chú. Cháu đọc trong truyện “Cô bé bán diêm”. Chú biết truyện đó không?

Mặc dù đã đọc vài lần câu chuyện của Andersen, nhưng Thanh muốn nghe con bé kể lại câu chuyện đó một lần nữa trong buổi chiều bình yên này. Chiều cứ lên, con bé cứ say sưa kể, cố sao cho giống lời văn trong sách. Nó kết luận:

- Chú tìm một bao diêm, ngồi trong tối rồi quẹt lên, chú sẽ thấy hạnh phúc. Cháu phải xin mãi mẹ mới cho cháu một bao diêm đấy.

Nó chìa cho Thanh xem bao diêm của nó. Thanh cầm lấy, hóa ra chỉ là bao diêm Hòa Bình thông thường, còn mới, cánh hoa mai vàng trên nền xanh lá cây. Con bé nói tiếp giọng thất vọng:

- Cháu lên gác rồi quẹt những năm cây. Lửa đốt bỏng cả tay, cháu chỉ lóa mắt mà không thấy gì…

Thanh mân mê bao diêm, an ủi nó:

- Có lẽ tại cháu có nhiều hạnh phúc rồi đấy.

Và Thanh chợt hiểu rằng chính trong cái hành động quẹt diêm và chờ mong thấy được hạnh phúc trong ánh sáng nhỏ bé của nó chứa đựng một thứ hạnh phúc lớn lao hơn. Hạnh phúc không từ việc bắt buộc thấy con gà bay lên nhảy múa, hay việc may mắn thấy được tia sáng xanh. Hạnh phúc thật sự là đã ngồi trong chiều thu yên tĩnh này, đã chờ đợi và đã hy vọng. Nghĩ đến đó Thanh cảm thấy lòng mình ấm lại vì có con bé cùng ngồi bên.

Bây giờ thì mặt trời đã xuống, vài vì sao lấp lánh. Cả hai lại im lặng, dường như cả hai hiểu rằng điều kỳ diệu chỉ xảy ra trong không khí tĩnh mịch của buổi chiều.

Bóng tối lan rất nhanh, chuông nhà thờ điểm thong thả. Có tiếng phụ nữ gọi to:

- Linh ơi! Con đâu rồi?

Con bé giật mình nói khẽ:

- Mẹ cháu gọi đấy. Thôi cháu phải về. Cháu chào chú.

Thanh cũng thì thầm, không hiểu vì sao giọng lại thiết tha:

- Cháu sẽ quay lại nhé! Chú sẽ chờ cùng với cháu.

- Nhất định cháu sẽ đến, nhất định… – Con bé kêu lên trong tối rồi chạy đi.

Thanh dõi theo rất lâu về phía con bé vừa đi và mất một lúc mới nhận ra mình chưa trả nó bao diêm.

- Mình sẽ quay trở lại đây mà, phải trở lại chứ, nhất định… – Thanh nói to vào bóng tối.

Trời đột nhiên lất phất mưa. Thọc sâu tay vào túi cho đỡ lạnh, Thanh theo lối mòn xuống phố.

Gần 8 giờ tối Thanh mới về đến nhà. Khu phố cúp điện. Thanh mò mẫm mãi mới tìm thấy cây nến bám đầy bụi nằm sâu trong hốc tủ. Bao diêm trong túi vẫn còn ấm hơi tay, Thanh định quẹt rồi nghĩ sao lại thôi. Trút hết bao diêm ra bàn Thanh chậm chạp đếm thầm trong tối, hai mươi ba que tất cả.

Thanh nằm lăn ra giường nhìn lên trần nhà tối đen:

- Ít quá, mình mà quẹt thì mất thêm một chút hạnh phúc của con bé.

Thanh lại cười một mình trong tối…

Recent Articles

about me

Name: Pig Ella
Birthday: 12/02/1992
Facebook: Tâm Kim (Ellacos)
Fanpage: Cảm Xúc Gốc
Address: Vĩnh Phúc
Email: tamkim.91@gmail.com / tamkim.smile@gmail.com

A photo on Flickr
back to top