Showing posts with label CauChuyenThanhCong. Show all posts
Showing posts with label CauChuyenThanhCong. Show all posts

Saturday, March 28, 2015

Câu chuyện về mẹ đầy nước mắt từ tiến sĩ toán học trường Đại học Harvard

Posted by Tâm Kim at 10:43 AM 0 Comments
Một câu chuyện về sự hy sinh vô bờ bến của mẹ dành cho con. Câu chuyện về mẹ đầy nước mắt từ tiến sĩ toán học trường Đại học Harvard.


Đây là câu chuyện có thật về người mẹ của tiến sĩ An Kim Bằng (Jinpeng An), người Trung Quốc, tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard. Câu chuyện xúc động về sự hi sinh của người mẹ dù đã được báo chí đăng tải rất nhiều nhưng vẫn khiến hàng triệu người phải rơi nước mắt mỗi lần đọc lại.

 


Ngày 5/9/1997 là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở khoa Toán, Đại học Bắc Kinh. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát của gia đình tôi. Mẹ tôi đang nấu mì sợi, chân vẫn còn tập tễnh. Mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân. Còn số bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm.


Bưng bát mì, tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, vô cùng nghèo khó. Tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà.


Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi. Tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xóa sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó.


Mẹ thương tôi đến mức đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Những khi mẹ vui vẻ là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ, tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành.


Chưa đi học lớp một tôi đã thông thạo cộng, trừ, nhân, chia và phân số, số phần trăm. Khi học tiểu học, tôi đã tự học để nắm vững Toán, Lý, Hóa của bậc trung học phổ thông. Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, một trong ba người đỗ đầu. Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.


Nào ngờ, khi tôi báo tin vui cho cả nhà, mặt bố mẹ chất chứa toàn những đau khổ. Bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang gần kề cái chết, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười nghìn Nhân dân tệ rồi. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt như mưa suốt một ngày. Đến tối, tôi nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng ồn ào. Thì ra mẹ đang định dắt con lừa con của nhà đi bán cho tôi đi học, nhưng ba tôi không chịu. Tiếng ồn ào làm ông nội nghe thấy, ông lại đang bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã qua đời. Sau lễ an táng ông nội, nhà tôi lại mắc thêm vài nghìn tệ tiền nợ nữa.


Tôi không còn dám nhắc đến việc đi học nữa. Cất "Giấy báo nhập học" thật kỹ vào vỏ gối, hàng ngày tôi ra đồng làm việc cùng mẹ. Sau hai hôm, tôi và ba tôi cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất. Ba tôi sắt mặt lại, hỏi mẹ tôi:


- Bà bán con lừa con rồi à? Bà bị thần kinh à? Sau này lấy gì kéo, lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa một hai trăm bạc liệu cho nó học được một học kỳ hay là hai học kỳ?


Hôm đó mẹ tôi khóc, mẹ tôi dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để gào lại ba tôi:


- Con cái mình đòi đi học thì có gì sai? Nó thi lên được trường số 1 của thành phố nó là đứa duy nhất của cả huyện này đấy, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho nó đi học…


Cầm sáu trăm tệ mẹ vừa bán lừa, tôi thật sự chỉ muốn quỳ xuống dập đầu trước mẹ. Tôi đã thích được học quá rồi, mà còn học tiếp, thì mẹ sẽ khổ sở bao nhiêu, vất vả bươn chải thêm bao nhiêu?


Mùa thu năm đó tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy mặt ba tôi vàng như sáp, gầy da bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ bình thản bảo: "Có gì đâu, bị cảm, sắp khỏi rồi". Ai ngờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của ba, thì thấy đó là thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển. Tôi kéo mẹ ra ngoài nhà, khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào. Mẹ bảo, từ sau khi tôi đi học, ba bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên.


Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa ba lên Thiên Tân, Bắc Kinh đi khắp nơi, cuối cùng xác định là u nhu ruột bowel polyps, bác sĩ yêu cầu ba phải mổ gấp. Mẹ chuẩn bị đi vay tiền tiếp, nhưng ba kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa!


Hàng xóm kể với tôi, mẹ dùng một phương pháp nguyên thủy và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, cũng không có tiền thuê người giúp, bèn gặt dần. Lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà. Tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to… Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm. Khi mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ đến chảy máu, đi đường cứ cà nhắc… Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ: "Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…".


Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ, thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng, có lúc dành dụm không đủ còn phải giật tạm vài ba chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn. Nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn.

 


Mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn).


Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước soda) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ. Làm con của người mẹ như thế, tôi rất tự hào.


Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: "Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa".


Tôi bị nói lắp. Có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tôi đã thành người giỏi tiếng Anh thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ. Mẹ đã khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập.


Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. "Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới". Không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì. Tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những nỗi khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng!


Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: tôi muốn phát triển toàn diện cả Toán, Lý, Hóa, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần phải phân tán rộng. Nếu giờ chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng.


Tháng 1 năm 1997, cuối cùng tôi cũng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia. Cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển, tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thải của người khác cho, những thứ áo quần màu sắc chả đâu vào đâu, kích cỡ khác nhau, bèn mở tủ áo của tôi ra, chỉ vào những áo trấn thủ vá, những áo bông tay đã phải nối hai lần, vạt đã phải chắp ba phân, hỏi tôi: "Kim Bằng, đây là tất cả quần áo của em ư?"


Tôi chả biết nói sao, vội đáp: "Thầy ơi, em không sợ người khác chê cười! Mẹ em thường bảo, Phúc Hữu Thi Thư Khí Tự Hoa - trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, em mặc những thứ đồ này đi Mỹ gặp tổng thống Clinton em cũng chẳng thấy ngượng".


Ngày 27/7, Olympic Toán học Thế giới lần thứ 38 chính thức khai mạc. Chúng tôi thi liên tục suốt năm tiếng rưỡi, từ 8 giờ 30 phút sáng tới 2h chiều. Ngày hôm sau công bố kết quả, đầu tiên công bố huy chương Đồng, tôi không muốn nghe thấy tên mình; sau đó công bố huy chương Bạc, cuối cùng, công bố huy chương Vàng. Người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba là tôi. Tôi khóc lên vì sung sướng, trong lòng tự nói: "Mẹ ơi, con mẹ thành công rồi!".


Tin tôi và một người bạn nữa đoạt Huy chương Vàng kỳ thi Olympic Toán học ngay chiều hôm đó đã được Đài phát thanh Nhân dân Trung ương TQ và Đài truyền hình Trung ương TQ đưa. Ngày 1/8, chúng tôi vinh quang trở về, lễ đón long trọng được Hiệp hội khoa học Trung Quốc và Hội Toán học Trung Quốc tổ chức.


Khi đó, tôi muốn về nhà, tôi muốn sớm gặp mẹ, muốn chính tay tôi đeo tấm huy chương vàng chói lọi lên cổ mẹ… Hơn mười giờ đêm tối hôm đó, cuối cùng tôi đã đội trời đêm về đến nhà. Người mở cửa là ba tôi, nhưng người một tay ôm chặt lấy tôi vào ngực trước lại chính là mẹ tôi. Dưới trời sao vằng vặc, mẹ tôi ôm tôi rất chặt… Tôi lấy tấm huy chương vàng đeo lên cổ mẹ, khóc một cách nhẹ nhõm và sung sướng.


Ngày 12/8, trường Trung học số một của Thiên Tân chật ních người, mẹ được ngồi lên bàn Chủ tịch danh dự cùng với các quan chức Cục giáo dục Thiên Tân và các giáo sư toán học hàng đầu. Hôm đó, tôi đã phát biểu thế này:


"Tôi muốn dùng cả sự sống của tôi để cảm tạ một người, là người mẹ đã sinh thành và nuôi nấng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng những đạo lý mẹ dạy tôi nên người đã khích lệ tôi cả đời. Năm học lớp 10, tôi muốn mua cuốn sách "Đại từ điển Anh - Trung" để học tiếng Anh. Mẹ không có tiền, nhưng vẫn nghĩ cách giúp tôi. Sau bữa cơm sáng, mẹ tôi mượn một chiếc xe cải tiến, chất một xe rau cải trắng. Hai mẹ con tôi đẩy ra chợ huyện cách hơn 40 km bán rau. Đến được chợ đã gần trưa, buổi sáng đó tôi và mẹ chỉ ăn hai bát cháo ngô nấu với khoai lang đỏ, lúc đó bụng đói cồn cào, chỉ mong có ai tới mua cho cả xe rau ngay.


Nhưng mẹ vẫn nhẫn nại mặc cả từng bó, cuối cùng bán với giá 1 hào một cân. Hai trăm cân rau đáng lẽ 21 tệ, nhưng người mua chỉ trả 20 tệ. Có tiền rồi tôi muốn ăn cơm, nhưng mẹ bảo nên đi mua sách trước, đó là việc chính của ngày hôm nay. Chúng tôi đến hiệu sách hỏi, giá sách là 8 tệ 2 hào 5 xu, mua sách rồi còn lại 1 tệ 7 hào 5 xu. Nhưng mẹ chỉ cho tôi 7 hào rưỡi đi mua hai cái bánh bột nướng, một tệ kia còn phải cất đi để dành cho tôi làm học phí. Tuy ăn hết hai cái bánh nướng, nhưng đi bộ tiếp 40km về nhà, tôi vẫn đói tới mức hoa mắt chóng mặt, lúc này tôi mới nhớ ra tôi đã quên không phần cho mẹ ăn một miếng bánh nướng nào, mẹ tôi chịu đói cả ngày, vì tôi mà kéo xe suốt 80km đường xa.


Tôi hối hận tới mức chỉ muốn tát cho mình một cái, nhưng mẹ tôi chỉ bảo: "Mẹ ít văn hóa, nhưng mẹ nhớ khi nhỏ được thầy giáo dạy là, Golgi có nói một câu: Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ".


Khi mẹ nói thế mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn ra con đường đất xa xôi, cứ như thể con đường đất đó có thể thông tới tận Thiên Tân, đi thẳng tới Bắc Kinh. Tôi nghe mẹ bảo thế, tôi không thấy đói nữa, chân tôi không mỏi nữa... Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi".


Dưới khán đài, không biết có bao nhiêu đôi mắt đã ướt đẫm, tôi quay về phía người mẹ tóc hoa râm của tôi, cúi người xuống kính cẩn…

Một câu chuyện hay thật cảm động và ý nghĩa đúng không nào! Bạn có cảm nhận gì sau câu chuyện này?

Pig Ella

Từ khóa:
Chuyện hay về mẹ
thành công của con nhờ mẹ
mẹ hy sinh tất cả vì con
câu chuyện về mẹ

Wednesday, January 14, 2015

Câu chuyện qua những hạt muối

Posted by Tâm Kim at 7:31 PM 0 Comments
Bạn luôn than vãn, luôn cảm thấy mình đã cố gắng, nỗ lực àm vẫn chẳng nhận được thứ mình đáng có. Bạn nên đọc câu chuyện này!


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.

Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.

- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.

Lập tức, chàng trai làm theo.

- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời.

Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.

- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.

Người thầy chậm rãi nói:

- Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.

Nguồn khatvongtuoitre.com

Xem thêm:
>> 5 cách để trở thành một nhà lãnh giỏ
>> 5 nguyên tắc thành công theo đạo làm người - Inamori Kazuo
>> 10 bài học cuộc đời bạn cần ghi nhớ

Monday, January 12, 2015

5 cách để trở thành một nhà lãnh giỏi

Posted by Tâm Kim at 7:27 PM 0 Comments
Điều gì là cần thiết cho một nhà lãnh đạo giỏi?

Để trở thành một nhà lãnh giỏi hơn, mọi người thường chú trọng nâng cao những điểm yếu của mình.


Tuy nhiên, một nghiên cứu cho thấy rằng, tập trung phát triển những điểm mạnh sẽ hiệu quả hơn. Joseph R.Folkman-đồng tác giả quyển sách How To Be Exceptional : Drive Leadership Success by Magnifying Your Strengths đã chỉ ra 5 bí quyết để cải thiện kỹ năng lãnh đạo.


Theo kynang.edu.vn

Xem thêm:
>> 5 nguyên tắc thành công theo đạo làm người - Inamori Kazuo

>> Tìm hiểu câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại

>> 10 bài học cuộc đời bạn cần ghi nhớ



Saturday, January 10, 2015

5 nguyên tắc thành công theo đạo làm người - Inamori Kazuo

Posted by Tâm Kim at 7:23 PM 0 Comments
Cùng xem chia sẻ của những người thành công là gì nhé!

Inamori Kazuo chủ tịch Tập đoàn Kyocera, là biểu tưởng người doanh nhân nhân bản của đất nước mặt trời mọc. Năm 1989 ông thành lập trường Seiwa đào tạo các nhà quản trị kinh doanh và khởi nghiệp. Năm 2003 ông là người Nhật Bản đầu tiên được trao giải thưởng Bác Ái của quỹ Canergie (Mỹ).


Ông chia sẻ nguyên lý cơ bản, đó cũng là chìa khóa đưa đến thành công trong khởi nghiệp, kinh doanh và cuộc sống. Những bí quyết để biến ước mơ thành hiện thực, đồng thời nó là “một cây gậy đập vào vòng chảy xiết của thời đại u mê”. Ông gọi đó là “Đạo làm người” Cùng xem infographic để biết thêm thông tin nhé

Xem thêm:

Thursday, January 8, 2015

10 bài học cuộc đời bạn cần ghi nhớ

Posted by Tâm Kim at 7:20 PM 0 Comments
Có những bài học cần phải trải nghiệm qua chứ không phải chỉ trên lý thuyết

Hãy dành thời gian để biết bạn muốn gì và cần gì. Hãy dành thời gian để thử những việc mạo hiểm, dành thời gian để yêu, để cười, để khóc, để học hỏi và tha thứ. Cuộc sống ngắn hơn bạn nghĩ.

Xem thêm:
>> Tìm hiểu câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại

>> Câu Chuyện Thành Công Từ "Lực Đòn Bẩy"

>> Đối Mặt Với Thử Thách





1. Cuộc sống của bạn không phải từ lúc bạn sinh ra cho tới khi bạn qua đời. Cuộc sống của bạn chính là ngay lúc bạn đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Hiện tại – ngay ở đây và ngay lúc này – chính là cuộc sống của bạn. Vì thế, hãy TẬN HƯỞNG từng khoảnh khắc bằng sự tử tế và bình an, đừng sợ hãi hay hối tiếc.

2. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đây là cuộc sống của bạn và bạn phải đấu tranh vì nó. Hãy ĐẤU TRANH vì những điều đúng đắn. Đấu tranh vì điều mà bạn tin tưởng. ĐẤU TRANH vì những thứ quan trọng với bạn. ĐẤU TRANH vì những người bạn yêu thương và đừng bao giờ quên nói với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với bạn. Ngay bây giờ hãy hiểu rằng bạn may mắn khi vẫn còn cơ hội. Vì thế, hãy dừng lại một chút và suy nghĩ. Bất cứ điều gì bạn cần phải làm thì hãy làm ngay trong ngày hôm nay.

3. Những hi sinh của ngày hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai. Khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không?”

4. Khi bạn TRÌ HOÃN, bạn sẽ trở thành nô lệ của ngày hôm qua. Nhưng khi bạn chủ động, ngày hôm qua sẽ là một người bạn tốt làm động lực thúc đẩy bạn. Vì thế hãy làm điều gì đó ngay từ bây giờ để tương lai phải cảm ơn bạn.

5. THẤT BẠI là bài học mà bạn nhận được. Những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết hi vọng ngay cả khi họ đã làm người khác thất vọng, với những ai vẫn có niềm tin ngay cả khi họ đã nếm mùi thất bại, với những ai vẫn biết yêu thương ngay cả khi bị tổn thương. Vì thế, đừng bao giờ nuối tiếc về những điều đã xảy ra trong cuộc đời bạn. Chúng ta không thể thay đổi, không thể làm lại hay quên nó. Hãy biến chúng thành những bài học và sống tiếp bằng lòng biết ơn.

6. BẠN LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT VỚI CHÍNH MÌNH. Hạnh phúc là khi bạn cảm thấy hài lòng với bạn thân mà không cần sự đồng tình từ ai đó. Bạn phải đối xử tốt với chính bản thân mình trước khi muốn có mối quan hệ tốt với những người khác. Bạn phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong mắt người khác.

7. HÀNH ĐỘNG CỦA 1 NGƯỜI NÓI LÊN SỰ THẬT. Trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết.

8. Những hành động TỬ TẾ dù rất nhỏ nhoi cũng sẽ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Hãy mỉm cười với những người mà bạn cảm thấy họ đã có một ngày căng thẳng. Hãy tử tế với họ. TỬ TẾ là sự đầu tư duy nhất không bao giờ vô ích. Bất cứ nơi nào có con người thì đều có cơ hội cho sự tử tế. Hãy học cách cho đi ngay cả khi đó chỉ là một nụ cười. Cho đi không phải vì bạn có quá nhiều, mà vì bạn biết rằng có quá nhiều người cảm thấy họ dường như không có gì cả.

9. PHÍ SAU NHỮNG CUỘC ĐỜI TƯƠI ĐẸP LÀ KHÔNG ÍT NHỮNG MẢNH ĐỜI ĐAU KHỔ. Bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình.

10. THỜI GIAN và TRẢI NGHIỆM sẽ làm lành những nỗi đau. Cách đây vài năm, khi tôi hỏi bà tôi về việc vượt qua nỗi đau, bà đã giải thích với tôi rằng: Hãy nhìn vào những vòng tròn bên dưới. Những vòng tròn màu đen đại diện cho kinh nghiệm sống của chúng ta. Vòng tròn của bà lớn hơn vì bà nhiều tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm sống hơn cháu. Những vòng tròn đỏ, nhỏ hơn đại diện cho những chuyện buồn trong cuộc sống của chúng ta.

Tôi không muốn giảm bớt tầm quan trọng của chuyện này. Đơn giản là tôi có một cái nhìn khác. Bạn cần hiểu rằng một chuyện buồn trong cuộc sống dù có đau đớn đến mức nào rồi đến một ngày nó sẽ chỉ là một phần rất nhỏ bé so với cả quá khứ của bạn và nó cũng không nghiêm trọng đến mức như bạn nghĩ bây giờ


Nguồn kynang.edu.vn

Tuesday, January 6, 2015

Tìm hiểu câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại

Posted by Tâm Kim at 7:16 PM 0 Comments
Con đường đi tới thành công dù có dải đầy hoa hồng nhưng cũng là loại hoa hồng có gai, chứ không phải những loài hoa mềm mại khác.



Cho dù có thất bại, bạn vẫn có thể tìm thấy thành công nếu bạn chăm chỉ làm việc, lên kế hoạch tốt và không chịu từ bỏ.

Xem thêm: 

>> Đối Mặt Với Thử Thách

>> Câu Chuyện Thành Công Từ "Lực Đòn Bẩy"




9. Lucille Ball

Lucille bị đuổi ra khỏi trường Sân khấu Nghệ thuật John Murray Anderson tại New York vì nỗi sợ hãi mỗi khi biểu diễn. Sau đó, bà tiếp tục quay trở lại New York với tư cách một người mẫu thời trang và diễn viên, bị sa thải bởi ít nhất hai nhà sản xuất. Bà tới Hollywood, ký hợp đồng với Metro-Goldwyn-Mayer, nhưng những nỗ lực hết mình cũng chỉ đưa bà đến với các bộ phim điện ảnh hạng B

Cuối cùng bà đã tìm thấy con đường của mình ở lĩnh vực phát thanh và truyền hình, một loại hình giải trí mới trở lại vào những thập niên 40 và 50. Bà cùng với chồng là ông Desi Arnaz đã cho ra mắt chương trình truyền hình “I Love Lucy” trình chiếu trên đài CBS. Đây là một trong những chương trình phát sóng lâu nhất trong lịch sử truyền hình và giúp bà trở thành một diễn viên hài nổi tiếng

8. Steven Spielberg


Là một người đàn ông trẻ mắc chứng khó đọc, lá đơn xin vào trường Đại học Sân khấu, Điện ảnh và Truyền hình Nam California của ông đã bị từ chối ba lần. Thay vào đó, ông đến trường Đại học bang California nhưng cuối cùng ông cũng bỏ học tại đó.



Tác phẩm đầu tay của nhà đạo diễn nổi tiếng này là “Sugarland Express” được giới phê bình đánh giá cao nhưng lại thất bại về doanh thu phòng vé. Tuy vậy, Spielberg đã tiến lên phía trước và được giao cơ hội với những bộ phim có ngân sách lớn như “Jaws”, “Close Encounters of the Third Kind”, “ET”, “Raiders of the Lost Ark” và “Jurassic Park”.

Nhưng Viện Hàn lâm Điện ảnh và Khoa học đã “ghẻ lạnh” với ông trong nhiều năm và không trao cho ông giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất cho tới năm 1993 khi ông đạo diễn phim “Schinder’s List”. Từ đó cho đến nay, ông được công nhận là một đạo diễn hạng A của Hollywood và là quyền lực nghệ thuật chính trong lịch sử phim ảnh.

7. Walt Disney

Disney đã từng bị biên tập viên sa thải khi ông còn là một nghệ sĩ trẻ vì “thiếu ý tưởng hay” và “thiếu trí tưởng tượng”.

Disney muốn lập ra công ty thiết kế phim họat hình ngắn. Nhưng những lần thử đầu tiên của ông đã thất bại. Đã có thời điểm, ông bị mất một vài nhân viên và quyền sở hữu nhân vật hoạt hình vào tay Universal Pictures. Nhưng cuối cùng, ông đã xây dựng được một đế chế giải trí khổng lồ với những nhân vật hoạt hình kinh điển nổi tiếng như vịt Donald và chuột Mickey cùng với những bộ phim đột phá như “Nàng Bạch Tuyết” hoặc “Người đẹp ngủ trong rừng”.

6. Oprah Winfrey

Nữ hoàng truyền hình lớn lên trong sự nghèo khó và bị lạm dụng tình dục khi còn là một đứa trẻ. Bà thử sức mình với vai trò một phóng viên truyền hình nhưng đã bị sa thải bởi người ta cho rằng bà không hợp với truyền hình. Những vấn đề từ lúc còn nhỏ đã làm ảnh hưởng đến bà, khiến cho bà có vấn đề về cân nặng. Bà cũng thử dùng cocaine và thất bại trong nhiều mối quan hệ.

Nhưng cuộc đời bà đã thay đổi khi bà làm chủ một chương trình truyền hình, sản xuất và xuất hiện trong chương trình của chính bà mang tên “Oprah Winfrey Show”. Bà đã thay đổi cách thực hiện các chương trình talk show bằng cách tập trung vào địa chính trị, sức khỏe, tâm linh và các chương trình từ thiện. Chương trình của bà đã trở thành chương trình trò chuyện có nhiều người xem nhất trên hành tinh và đưa bà trở thành một tỷ phú.

5. Winston Churchill



Churchill đã từng là một cậu bé nổi loạn, không học hành tốt khi ở trường và thậm chí là trượt lớp 6. Ông bị âật nói ngọng và nói lắp. Ông cũng từng thử thách mình trong xây dựng quân sự và sự nghiệp chính trị nhưng ông đều thua trong hầu hết các cuộc tranh cử mà ông tham gia. Những năm sau đó, ông đã bị cô lập thậm chí từ ngay trong đảng Bao thủ Anh. Uy tín chính trị của ông đã bị ảnh hưởng nặng nề đến nỗi ông đã tự đày mình tạm thời khỏi Nghị viện và Hạ viện.

Nhưng Churchill là một trong số những người đầu tiên nhìn thấy sự nguy hiểm của Đức Quốc xã và cố gắng trở thành thủ tướng Anh ở tuổi 62 trong Thế chiến II. Sự kiên định của ông đã giúp cho nước Anh chống lại Hít le, sau đó là đánh bại Đức Quốc xã và đưa ông trở thành “Người Anh vĩ đại nhất của mọi thời đại”.

4. Albert Einstein



Einstein đã từng bị coi là người đàn ông chậm chạp. Ông ghét sự khuôn phép của trường học. Khi 16 tuổi, ông đã trượt kỳ thi đầu vào của trường Bách khoa Liên Bang Thụy Sỹ tại Zurich. Thay vào đó, ông phải học một trường nhỏ hơn. Cho dù ông đã cố gắng có bằng sư phạm từ trường Bách Khoa Thụy Sỹ sau đó, ông đã thất nghiệp hai năm. Sau đó, ông đã có công việc giám định bằng sáng chế cho Cơ quan Sáng chế Thụy Sỹ.
Nhưng ông đã thử sức mình với các báo cáo khoa học của riêng mình từ năm 1901 đến 1905 (trong đó có báo cáo về thuyết tương đối) mà sau này trở thành bước đột phá trong khoa học. Năm 1909, ông được công nhận là nhà khoa học tiên phong hàng đầu và là một trong những người sở hữu trí óc siêu việt nhất trong lịch sử loài người.

3. J.K.Rowling



Đã có thời điểm, tác giả nổi tiếng của bộ truyện Harry Potter là một bà mẹ đơn thân thất nghiệp tuyệt vọng nuôi con nhờ tiền trợ cấp xã hội. Cô thậm chí còn vừa ôm con vừa viết tập truyện đầu tiên của Harry Potter trong một quán cà phê, vừa viết vừa ăn và cho con ngủ. Cuốn sách của cô đã bị từ chối bởi không dưới 12 nhà xuất bản.

Tuy nhiên sau đó, nhà xuất bản Bloomsbury đã đồng ý xuất bản cuốn truyện này. Cuốn truyện dành được nhiều lời khen ngợi và bán được rất nhiều bản thảo, giúp cho Rowling có thể tiếp tục viết tiếp những phần sau và trở thành người giàu có với số tài sản thậm chí còn nhiều hơn Nữ hoàng Anh

2. Steve Jobs




Jobs đã định nghĩa lại cách thế giới sử dụng máy tính cá nhân thông qua công ty máy tính mà ông sáng lập, Apple Inc. Ông đã tạo ra máy tính Mac và GUI (Giao diện đồ họa người dùng). Nhưng ông đã bị sa thải bởi hội đồng giám đốc, khiến ông chán nản và thất vọng.

Ông bắt đầu lại với một công ty khác với tên gọi NeXT Computer, phát triển công nghệ máy tính cá nhân thế hệ tiếp theo và mua hãng phim Lucasfilm rồi đổi tên thành Pixar. Khi công ty Apple đang lụi bại mời ông quay trở về, ông đã đồng ý trở lại tiếp quản công ty và cuối cùng đã đưa Apple thành một trong những công ty sáng tạo và lợi nhuận nhất hành tinh.



1. Abraham Lincoln




Vị tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ là người đã kết thúc chế độ nô lệ ở đất nước này. Ông tự học ở nhà trong một gia đình ở biên giới đất nước. Ông đã cố gắng kinh doanh riêng và bước chân vào con đường chính trị nhưng do thiếu nền giáo dục từ nhỏ, sự kết nối quyền lực và tiền bạc mà ông đã thất bại hai lần trong kinh doanh và tám lần trong các cuộc bầu cử. Khi kết hôn với bà Mary Todd, họ có bốn người con trai nhưng ba trong số họ đã chết sớm do bệnh tật. Điều này đã gây ra bệnh trầm cảm cho ông



Nhưng vào năm 1860, ông được đề cử là ứng viên của đảng dân chủ cho chức tổng thống. Ông đã thắng cử và trở thành Tống thống Hoa Kỳ trong thời nội chiến và kết thúc chế độ nô lệ cho những người Mỹ gốc Phi

Đó là câu chuyện thành công của những người đã từng thất bại. Bạn mới chỉ vấp ngã thôi, bạn có thể được như họ nếu bạn thực sự cố gắng

Theo Trí Thức Trẻ/Therichest

Friday, November 14, 2014

Đối mặt với thử thách

Posted by Tâm Kim at 6:53 PM 0 Comments
Bất cứ ai cũng muốn sống bằng niềm đam mê thật sự và mong rằng những ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng mà luôn có khúc khuỷu, gập ghềnh. Bạn thường cảm thấy mình yếu đuối trước những biến cố lớn. Vậy bạn phải làm gì để đối mặt và vượt qua những khó khăn này? 

>> Thiên Đường Hay Địa Ngục
>> Hãy Thôi An Phận, Đứng Dậy Và Tìm Tương Lai Cho Mình Đi Em Nhé!
>> Bài Học Quý Giá - Đừng Làm Gì Khi Đang Giận Dữ

Một điều chắc chắn là bạn không thể phủ nhận những khó khăn hay đau khổ mà phải đối mặt với nó vì đó là một phần của cuộc sống. Chuyện hay cuộc sống khám phá ra một điều thú vị là những người hạnh phúc luôn dám đối mặt với những tình cảnh đau thương bất hạnh.



Với sự tự tin, họ vượt qua những biến cố của đời mình bằng thái độ trầm tĩnh và bản lĩnh Ban đầu, họ cũng chìm đắm trong cầm giác đau buồn như bao người khác. Họ lắng nghe con tim mình thổn thức, nghe lý trí thét gào. Nhưng họ không phủ nhận hay trốn chạy khỏi nổi đau như nhiều người chúng ta thường làm để phớt lờ hiện tại mà sống tiếp. Thay vì vậy, họ sống đến tận cùng của nỗi đau, để rồi khi tĩnh tâm trở lại, họ suy nghĩ về những điều đã xảy ra, xét đoán chúng và tìm cách hành động đúng đắn nhất. Họ thường nghe theo tiếng nói của trái tim chứ không theo ước muốn của người khác. Điều này tiếp thêm sức mạnh giúp họ vượt qua nghịch cảnh và chừa lành vết thương để tiếp tục cuộc sống.

Họ cảm ơn những khó khăn thử thách đó và luôn rút kinh nghiệm từ sự việc đã xảy ra. Ngay cả trong những tình huống đau buồn nhất, họ vần tìm được những hạt mầm của sự trưởng thành và nâng cao tầm hiểu biết.

Thực tế, càng trải qua nhiều khó khăn, mất mát, bạn càng vừng vàng và trưởng thành hơn. Nếu không tôi luyện mình trong khó khăn, bạn sẽ dẻ dàng gục ngã khi gặp thất bại trong cuộc sống. Sự tôi luyện giúp bạn trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, bạn sẽ làm chủ được bản thân ngay trong những hoàn cảnh đau lòng nhất. Nhờ vậy, bạn sẽ không bị "giam cầm" trong nỗi buồn và sự mất mát.



Nguồn www.goctraitim.vn/2014/08/gia-tri-cua-thu-thach.html

Monday, November 3, 2014

Hãy thôi an phận, đứng dậy và tìm tương lai cho mình đi em nhé!

Posted by Tâm Kim at 2:30 AM 0 Comments
Ai cũng có một cuộc đời, dù nó hạn hữu thôi, nhưng cũng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai, bao nhiêu khổ ải mới đến được hạnh phúc. Có những lúc TÔI muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc khi đã quá mệt mỏi. Nhưng rồi tự nhủ, cha mẹ một đời vất vả nuôi ta, thế này đã nhằm nhò gì, thế là đứng dậy mà bước tiếp cho hết đường dài. 



Này em, khi ngày ngày người ta tất tả ngược xuôi để lo cơm áo, gạo, tiền. Thì em còn ngồi đó, và ngóng trong khắc khoải đến bao giờ.

Hình như trong xã hội ngày nay, với những người an phận, thụ động như em thì việc chờ đợi là một điều quá bình thường phải không ?.

Con người sinh ra, vốn hơn các loài khác là có đầu óc để suy nghĩ, có chân tay để làm việc. Nhưng em tôi, ra trường với tấm bằng ngon lành lại không tự mình đi tìm con đường cho mình. Em ngồi đấy, ngồi chờ những mối quan hệ, chờ những người quen, người thân, liên hệ này nọ, để tìm cho em một chỗ mà theo em là xứng đáng trong các cơ quan nhà nước. Thông thường, an phận có nghĩa là hài lòng và hạnh phúc với những gì đang có. Nhưng với em tôi, an phận là có nghĩa ngồi một chỗ và phó mặc đời mình cho những lần nhờ vả phải không em. Con đường vốn dài rộng thênh thang.

EM chưa đi sao lại chỉ ngồi đấy và hình dung ra những mặt xấu để rồi em lại băn khoăn, rồi lại cứ cố chấp về điều đó.Này em, cuộc đời em, em không tự lo được, thì em còn mong chờ vào ai.Em ạ! Cuộc đời này, không có cái gì là hoàn hảo đâu. Nếu em nhìn đâu cũng thấy mặt xấu, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy mặt tiêu cực, nhìn đến vấn đề nào, em cũng có thể chê bai này nọ. Vậy thì đến khi nào em mới tự hài lòng và hiểu đúng nghĩa hai chữ “an phận” đây em?. Hai mặt trái - phải, tốt - xấu, tích cực - tiêu cực… chính là cuộc sống đấy em ạ. Em có đi ra ngoài, em mới thấy được rằng, để làm nên nụ cười ngày hôm nay thì không thiếu những giọt nước mắt đã rơi ngày hôm qua.Để đạt được thành quả, thì bao nhiêu mồ hôi đã rơi ướt áo. Để có được những ngày hạ nắng vàng ấm áp, cũng phải trải qua những ngày đông với những cơn mưa tầm tã, những đợt rét thấu da, thấu thịt.Cuộc đời là những lần đi, là những thử thách chờ ta phía trước.

Ai cũng có một cuộc đời, dù nó hạn hữu thôi, nhưng cũng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai, bao nhiêu khổ ải mới đến được hạnh phúc. Có những lúc TÔI muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc khi đã quá mệt mỏi. Nhưng rồi tự nhủ, cha mẹ một đời vất vả nuôi ta, thế này đã nhằm nhò gì, thế là đứng dậy mà bước tiếp cho hết đường dài. Cuộc sống ngày nay, không cho phép ta yếu đuối, không cho phép ta dừng chân. Bởi nếu em yếu đuối, trong sự bon chen, xô bồ này, em sẽ thấy mình luôn luôn lạc lõng. Bởi nếu em dừng chân, thì em sẽ thấy mình đã lỡ làng bao nhiêu thứ, bao nhiêu cơ hội không đến lần thứ hai.

Tôi nói dừng chân ở đây, không có nghĩa là dừng lại nghỉ ngơi, hay sống chậm lại.Mà dừng chân là khi em chưa cố gắng hết mình đã vội vàng bỏ cuộc. Em sợ thay đổi, sợ rằng môi trường mới sẽ đầy những khó khăn. Thế là em dừng lại, an phận thủ thường với những gì quen thuộc hằng ngày.Có trải qua mọi thứ, em mới thấy mình khôn ra và trưởng thành lên được. Có trải qua những va chạm với đời, với người, em mới thấy mình học được nhiều điều. Và em sẽ thấy, cuộc đời này không khó sống như em tưởng đâu em ạ. Đừng làm con ốc chỉ mãi trốn trong cái vỏ của nó. Tháng năm vốn không chờ đợi ai, em có tuổi trẻ với sức sống căng tràn, tôi mong em đủ vững vàng, và bản lĩnh tự đứng dậy, tự quyết định đời mình.

Phía trước luôn có những con đường chờ em đặt bước chân khám phá.

Nguồn mlog.yan.vn

Wednesday, October 29, 2014

Câu chuyện thành công từ "lực đòn bẩy"

Posted by Tâm Kim at 6:06 AM 0 Comments


Lực đòn bẩy tương đương với tốc độ. Nếu bạn muốn tạo ra của cải, bạn cần có nhiều lực đồn bẩy. Có ba phần tạo nên lực đòn bẩy. Phần thứ nhất là mục tiêu (Giấc mơ) mà bạn định biến thành hiện thực. Nhà triệu phú tiến bộ tập trung vào một giấc mơ nâng cao tính nhân văn; điều đó làm tăng thêm giá trị. Theo cách này, mỗi đôla kiếm được là một đôla “tiến bộ”. Thêm vào đó, những sự kiện tiến động luôn luôn tích cực, và khi số đôla lên đến hàng triệu, một cảm giác biết ơn tràn ngập con người của Nhà triệu phú tiến bộ.
Phần thứ hai là điểm tựa. Đó chính là bạn. Bạn là vật thể mà đòn bẩy dựa vào. Không có bạn thì đòn bẩy sẽ không đạt đến đỉnh cao và mục tiêu sẽ không bao giờ di chuyển, bất kể đòn bẩy dài bao nhiêu hay lực được áp dụng vào đòn bẩy nhiều như thế nào.

Phần thứ ba là chính cái đòn bẩy. Khi mục tiêu và điểm tựa ở đúng chỗ, thành công sẽ tùy thuộc vào chiều dài và sức mạnh của đòn bẩy. Giả sử đòn bẫy mạnh, tất cả phụ thuộc vào chiều dài của đòn bẩy. Đòn bẩy càng dài, càng cần ít lực để di chuyển đồ vật. Một đòn bẩy dài chuyển động dễ dàng hơn và nhanh hơn một đòn bẩy ngắn.

Nhà triệu phú tiến bộ biết rằng tốc độ là đồng tiền mới của kinh doanh. Do đó, Nhà triệu phú tiến bộ tạo ra những đòn bẩy rất mạnh và dài.

Danh Mục

Recent Articles

about me

Name: Pig Ella
Birthday: 12/02/1992
Facebook: Tâm Kim (Ellacos)
Fanpage: Cảm Xúc Gốc
Address: Vĩnh Phúc
Email: tamkim.91@gmail.com / tamkim.smile@gmail.com

A photo on Flickr
back to top