Showing posts with label QuaTangCuocSong. Show all posts
Showing posts with label QuaTangCuocSong. Show all posts

Wednesday, January 7, 2015

Cho những người ta yêu thương

Posted by Tâm Kim at 7:09 PM 0 Comments
Ai cũng có cho mình những người thương khác thứ tình yêu đôi lứa, nhưng đã bao giờ bạn nói lời thương yêu tới họ?

>> Nếu có người yêu bạn hơn sinh mệnh?

>> Thiên Đường Hay Địa Ngục

>> Hãy Thôi An Phận, Đứng Dậy Và Tìm Tương Lai Cho Mình Đi Em Nhé!



Bỗng nhiên ta muốn hỏi số phận rằng ta còn bao nhiêu thời gian nữa để sống?. Giá mà ta có thể biết trước cái ngày định mệnh ấy thì hay biết bao. Nếu biết ta sẽ hoàn thành những việc mình còn dang dở, sẽ cười thật nhiều mỗi ngày để cuộc đời ta bớt nhạt như những ngày qua, sẽ yêu thương ai đó một cách trọn vẹn và đủ đầy hơn bao giờ, sẽ nắm lấy bàn tay và giúp đỡ, chở che bao người khi ta còn có thể, sẽ cho đi những gì ta có mà chẳng cần phải chờ mong để nhận lại điều gì, sẽ… ta sẽ làm mọi thứ nếu như ta thấy điều đó là cần thiết, bởi một ngày ta chết đi thì ta chẳng còn có thể làm gì.

Ừ thì có lẽ ta sẽ ôm mẹ ta một lần thật chặt dù mẹ có cố vùng để thoát khỏi vòng tay bé nhỏ nơi ta, sẽ thật nhẹ nhàng, nghiêm túc để hỏi rõ ràng vì sao mẹ chẳng thương ta nhiều như những đứa con khác của mẹ, và dù câu trả lời của mẹ có là gì đi chăng nữa thì trong lòng ta mẹ vẫn là một người mẹ kính yêu vô bờ.

Ta sẽ vùi đầu vào lòng nội mỗi ngày, sẽ ôm và sẽ hôn là bờ má đã nhăn nheo vì tuổi già sức kém. Ta muốn nói thật nhiều để nội biết rằng trong tim ta nội không những là một người bà đáng kính mà còn là một người mẹ hiền dịu vô cùng. Chính nội đã xoa dịu và mang ấm áp đến cho tâm hồn ta mỗi khi nó bị tổn thương. Cám ơn nhiều lắm những yêu thương mà nội đã cho ta để ta biết mình vẫn còn có bàn tay ai đó chở che, nâng đỡ.

Ta sẽ chạy đến bên cạnh ba ta, người đàn ông làm ta thất vọng nhưng cũng làm lòng ta xót xa vô cùng. Khi đó chắc ta sẽ đủ dũng cảm để bảo với ba rằng con yêu ba, ba tiếng mà ta đã bao lần muốn nói nhưng rồi lại chỉ dám giấu nhẹm vào trong. Và có lẽ ta cũng sẽ ôm ba thật chặt một lần sau cuối để cảm nhận một tình cảm cha con nồng đậm là như thế nào.

Rồi ta sẽ đến bên người đàn ông mà ta yêu, người ta có thể hy sinh tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười bình yên trên gương mặt của người ấy. Ta sẽ yêu thương người ấy với mọi thứ cảm xúc còn lại trong trái tim, sẽ trao về cho người ấy tình yêu nồng nàn và thiết tha nhất có thể, sẽ nắm lấy bàn tay, hôn lên ánh mắt, bờ môi, rồi sẽ ôm người ấy chặt thật chặt một lần sau cuối. Ta sẽ bảo rằng yêu, rằng thương và sẽ tôn thờ tình yêu ấy cho đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.

Và khi ta chỉ còn lại một ngày để sống, ta sẽ chạy đến bên người đã lặng thầm yêu thương ta, sẽ nằm trọn trong vòng tay người ấy để chờ đợi giây phút ta từ giã cõi đời, sẽ dùng sức lực còn lại cuối cùng trong ta để lau đi giọt lệ trên khóe mi người ấy, sẽ để người ấy ôm ta, hôn lên bờ môi đã không còn hồng hào như bao ngày, sẽ đặt trái tim đang yếu đuối theo từng nhịp thở của ta cận kề với những ấm áp nơi con tim của người ấy. Và trước khi vĩnh viễn từ giả cõi đời ta sẽ nắm lấy bàn tay của người ấy thật chặt thay cho lời em sẽ mãi mãi thuộc về anh kể từ hôm nay.

Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời. Bởi lẽ với ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.

 Theo Thanh Ngọc
ThichTruyen.VN

Tuesday, January 6, 2015

Nếu có người yêu bạn hơn sinh mệnh?

Posted by Tâm Kim at 7:04 PM 0 Comments
Có ai từng nói với bạn bạn là cả sinh mệnh có khi còn hơn sinh mệnh của họ chưa?
Chưa từng có ai yêu tôi như vậy. Nhưng nếu có thì cảm giác của tôi sẽ như thế nào? Trước giờ những câu chuyện tình yêu cảm động mùi mẫn tôi luôn nghĩ là nó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ngôn tình mà thôi. Nhưng kể ra thì cuộc sống cũng có những con người yêu nhau đến chết đi sống lại.

>> NHỮNG NIỀM VUI NHO NHỎ TRONG CUỘC SỐNG LÀ GÌ?

>> Vết Sẹo Trên Khuôn Mặt Mẹ

>> Đối Mặt Với Thử Thách


Nhưng cuộc sống thì đâu chỉ có tình yêu. Ngoài tình yêu người ta còn phải sống vì rất nhiều điều khác nữa, khi mà yêu một người hơn sinh mệnh của mình thì làm gì còn tâm trí sức lực và thời gian để làm những điều khác nữa.
Nếu có người yêu tôi hơn sinh mệnh

Nếu có một người yêu tôi hơn sinh mệnh? Và tôi cũng yêu người đó như vậy, có lẽ tôi sẽ tập lý trí hơn để khi sự cố đến tôi sẽ không hoang mang và sụp đổ.

Nếu có một người yêu tôi hơn sinh mệnh? Nhưng tôi không yêu người ta; tôi sẽ sợ hãi và sẽ biến mất. Cách duy nhất để người ta không còn thích mình chỉ có biến mất mà thôi. Biến mất là điều đau khổ nhất dành cho người yêu quý mình nhưng thà để họ đau một lần còn hơn là lâu dài...

Nếu tôi yêu một người hơn sinh mệnh? Có lẽ tôi sẽ cố gắng để điều đó không xảy ra. Và tôi không biết tôi có thể yêu một ai được như vậy hay không? Có lẽ sống quá lý trí sẽ không tìm được tình yêu có liên quan đến hai chữ sinh mệnh...

Nguồn thichtruyen.vn

Monday, January 5, 2015

NHỮNG NIỀM VUI NHO NHỎ TRONG CUỘC SỐNG LÀ GÌ?

Posted by Tâm Kim at 12:31 AM 0 Comments
Hàng ngày bạn tìm kiếm cái thứ mang tên niềm vui cuộc sống, nhưng đơn giản ngay bên mình bạn có nhận thấy không?
Cuộc sống ban tặng riêng cho mỗi người mảnh ghép còn lại để yêu thương và trân trọng. Đừng chủ quan hay lơ đãng dù chỉ một chút, đến khi có sóng gió thì hối cũng không kịp đâu




Những niềm vui nho nhỏ trong tình yêu

------------------------------------------------------------------

Hãy tích cực và nở nụ cười ngay bây giờ, không phải bởi tất cả mọi thứ đều đang suôn sẻ mà đơn giản chỉ vì chúng ta có thể nhìn thấy mặt tốt của tất cả mọi thứ!

------------------------------------------------------------------
Thước đo của sự hòa hợp không phải là những năm tháng sống bên nhau nhưng là cả hai đã sống vì nhau như thế nào.

-------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống hối hả, có những ngày, tâm hồn ta trở lên cằn cỗi. Lúc ấy hãy tạm dừng lại, dành cho ta thời gian nghỉ ngơi và lấy lại sức. Đừng cố quá, sẽ không có một thành quả nào như mong muốn cả. Chậm, nhưng chắc!
Sự nghiệp, Tình yêu, Cuộc đời, Lựa chọn, Ước mơ...suy nghĩ xem, chặng đường mình vừa đi, đã lấy đi của mĩnh những thứ gì, và cũng cho mình những thứ gì. Nhé ?!


-------------------------------------------------------------------------

Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.

-------------------------------------------------------------------------


Tình yêu làm bạn đau khổ khi bạn làm cho người khác đau khổ. Nó càng làm bạn đau khổ khi do người khác gây ra. Nhưng sẽ đau khổ vô cùng nếu người bạn yêu không biết bạn nghĩ gì về họ.

-------------------------------------------------------------------------

Khi vượt qua được khúc cua đầu cuộc đời cũng là lúc ta biết sẽ còn nhiều khúc ngoằn ngoèo hơn ở phía trước. Hãy cầm chắc tay lái, vận dụng những thất bại từ lần trước và tạo cho mình những khúc cua ngoại mục của riêng bạn, do bạn tạo nên, và không ai có thể giống bạn.


-------------------------------------------------------------------------

Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy được giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớ những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộc sốngcủa chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.


-------------------------------------------------------------------------

Có những con người... chúng ta đến với nhau chẳng cần lí do gì to tát. Chỉ cần được nhìn, nói, chạm...vào nhau cũng đủ để bình yên cõi lòng... như thể họ sinh ra buộc phải gắn chặt nhau

-------------------------------------------------------------------------


Bỗng chốc, bạn nhận ra:
...rằng có một sự khác biệt tinh tế giữa việc nắm chặt một bàn tay với việc trói buộc một tâm hồn.
...rằng tình yêu không luôn là điểm tựa và chung sống không đồng nghĩa với sum vầy.
...rằng có những ngày nắng cũng mang đến những nỗi buồn không kém gì những chiều mưa.
...rằng nụ hôn không phải là khế ước và những món quà không phải bao giờ cũng là những lời hứa chân thành.
Và bạn học được cách ngẩng cao đầu chấp nhận thất bại, điềm tĩnh như một người lớn chứ không khóc lóc như một đứa bé.
Và bạn bắt tay vào việc ngay hôm nay chứ không trông chờ vào những dự án viển vông của ngày mai.
Và bạn tự trồng hoa trong vườn nhà để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến.
Và bạn nhận ra:
...rằng bạn có thể chịu được.
...rằng bạn thật sự mạnh mẽ.
...rằng cuộc sống đáng yêu hơn bạn tưởng.

-------------------------------------------------------------------------


Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười. Đừng bao giờ để nước mắt che mờ con đường bạn đang bước đi...

-------------------------------------------------------------------------


Khi cuộc sống đưa ra cho bạn hàng trăm lý do để bạn phải khóc thì bạn hãy hiểu rằng còn cả ngàn lý do để khiến bạn nở nụ cười

-------------------------------------------------------------------------


Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày, chúng ta mới thấy được giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta mới nhung nhớ những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộc sống của chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc.
"Hãy quẳng gánh lo đi và vui sống"

-------------------------------------------------------------------------

Một chiếc ô không thể làm mưa ngừng rơi, nhưng có thể giúp chúng ta đứng trong mưa. Sự tự tin không mang đến thành công mà mang đến cho chúng ta sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách.

-------------------------------------------------------------------------


Niềm vui không thể vay mượn mà chỉ có thể có được qua thái độ sống tích cực, lạc quan yêu đời và hành động để đạt được những kết quả thiết thực trong hành trình hiện thực hóa ước mơ. Niềm vui trọn vẹn nhất trong cuộc đời có được khi sống tràn đầy nhiệt huyết và đạt được mục tiêu, khát vọng của mình. Chỉ có thể tìm thấy giá trị đích thực của cuộc sống khi sống hết mình và biết tận hưởng những niềm vui mà cuộc sống mang lại.

-----------------------------------------------------------


Dù cuộc đời này có đẩy bạn đi đến đâu, dù số mệnh có cướp đi của bạn bất cứ thứ gì và ông trời có đưa người bạn thương yêu đứng bên người khác đi chăng nữa, thì cũng đừng hét lên cho cả thế giới biết “tôi không còn gì!”. Người không còn gì, chính là người không biết những gì mình có, dù bạn đã trắng tay!

Bởi có một thứ luôn luôn tồn tại, đó chính là bản thân ta, và mãi mãi nằm trong quyền sở hữu của chính ta, chẳng ai có quyền tranh cướp.

Bạn chỉ “mất”, khi bạn nghĩ mình không “được”. Và bạn sẽ luôn “được”, nếu bạn nghĩ mình vẫn còn.

Thực ra, cuộc đời vốn chỉ là một trò đùa trớ trêu đánh vào cảm giác. Bạn ngắm nhìn xung quanh bằng mắt, nhưng sẽ nhận thức bằng cái đầu và cảm nhận bằng trái tim. Đừng dễ dãi làm nhòe ánh mắt mình bằng một vài giây phút xốc nổi của con tim, mà đầu độc lý trí mình bằng những điều không tích cực.


------------------------------------------------
Im lặng không phải là không có gì để nói, im lặng là để lắng nghe và thấu hiểu người khác hơn! Im lặng cũng là để không mất đi những thứ tốt đẹp đang trên bờ tan vỡ chỉ vì một phút bồng bột, nông nổi!



Nguồn www.goctraitim.vn

Sunday, November 23, 2014

Vết sẹo trên khuôn mặt mẹ

Posted by Tâm Kim at 11:52 PM 0 Comments
Sự hy sinh của mẹ dành cho con chưa bao giờ đi kèm 2 chữ "hối hận"

>> Bó Hoa Tặng Mẹ
>> Cứ Nhắm Mắt Khi Nào Con Muốn
>> Cha Mẹ - Huyết Mạch Của Sự Yêu Thương



Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.

"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.

Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.

Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm."

Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

Friday, November 14, 2014

Đối mặt với thử thách

Posted by Tâm Kim at 6:53 PM 0 Comments
Bất cứ ai cũng muốn sống bằng niềm đam mê thật sự và mong rằng những ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng mà luôn có khúc khuỷu, gập ghềnh. Bạn thường cảm thấy mình yếu đuối trước những biến cố lớn. Vậy bạn phải làm gì để đối mặt và vượt qua những khó khăn này? 

>> Thiên Đường Hay Địa Ngục
>> Hãy Thôi An Phận, Đứng Dậy Và Tìm Tương Lai Cho Mình Đi Em Nhé!
>> Bài Học Quý Giá - Đừng Làm Gì Khi Đang Giận Dữ

Một điều chắc chắn là bạn không thể phủ nhận những khó khăn hay đau khổ mà phải đối mặt với nó vì đó là một phần của cuộc sống. Chuyện hay cuộc sống khám phá ra một điều thú vị là những người hạnh phúc luôn dám đối mặt với những tình cảnh đau thương bất hạnh.



Với sự tự tin, họ vượt qua những biến cố của đời mình bằng thái độ trầm tĩnh và bản lĩnh Ban đầu, họ cũng chìm đắm trong cầm giác đau buồn như bao người khác. Họ lắng nghe con tim mình thổn thức, nghe lý trí thét gào. Nhưng họ không phủ nhận hay trốn chạy khỏi nổi đau như nhiều người chúng ta thường làm để phớt lờ hiện tại mà sống tiếp. Thay vì vậy, họ sống đến tận cùng của nỗi đau, để rồi khi tĩnh tâm trở lại, họ suy nghĩ về những điều đã xảy ra, xét đoán chúng và tìm cách hành động đúng đắn nhất. Họ thường nghe theo tiếng nói của trái tim chứ không theo ước muốn của người khác. Điều này tiếp thêm sức mạnh giúp họ vượt qua nghịch cảnh và chừa lành vết thương để tiếp tục cuộc sống.

Họ cảm ơn những khó khăn thử thách đó và luôn rút kinh nghiệm từ sự việc đã xảy ra. Ngay cả trong những tình huống đau buồn nhất, họ vần tìm được những hạt mầm của sự trưởng thành và nâng cao tầm hiểu biết.

Thực tế, càng trải qua nhiều khó khăn, mất mát, bạn càng vừng vàng và trưởng thành hơn. Nếu không tôi luyện mình trong khó khăn, bạn sẽ dẻ dàng gục ngã khi gặp thất bại trong cuộc sống. Sự tôi luyện giúp bạn trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, bạn sẽ làm chủ được bản thân ngay trong những hoàn cảnh đau lòng nhất. Nhờ vậy, bạn sẽ không bị "giam cầm" trong nỗi buồn và sự mất mát.



Nguồn www.goctraitim.vn/2014/08/gia-tri-cua-thu-thach.html

Thiên đường hay địa ngục

Posted by Unknown at 2:01 AM 0 Comments
Là thiên đường hay là địa ngục, bạn có hiểu giá trị thực của nó

>> Cha Mẹ - Huyết Mạch Của Sự Yêu Thương

>> Sự Nóng Giận


Có một người kia, sau khi chết, trên đường đi đến điện Diêm La, nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Anh bèn ghé vào vãng bước. Chủ nhân của tòa cung điện niềm nở đón tiếp và mời anh ở lại chơi vài ngày.



Trong lúc trò chuyện, vị khách tâm sự:

- Lúc tôi còn ở chốn nhân gian, cả đời lúc nào cũng bận rộn với công việc. Vì thế, bây giờ tôi chỉ muốn được ăn, được ngủ, được nghỉ ngơi thoải mái và rất ghét phải làm việc.

Người chủ cung điện cười nói:

- Thế à! Như vậy, trên thế gian này còn nơi nào thích hợp hơn ở nơi này. Ở đây tôi có đầy đủ sơn hào hải vị, anh muốn ăn gì cũng có và cũng không ai cấm anh được ăn uống, nghỉ ngơi. Vả lại, tôi có thể bảo đảm không ai có thể ép buộc anh làm bất cứ công việc gì. Và như thế, vị khách nọ đồng ý ở lại nơi tòa cung điện.

Thời gian đầu, nguời khách này thật sự cảm thấy rất thoải mái, hết ăn rồi ngủ, ngủ thức dậy lại được dọn sẵn bàn ăn. Dần dà ngày tháng qua đi, anh ta bắt đầu cảm thấy có chút cô đơn, trống trải. Anh bèn đến tìm chủ cung điện, tỏ vẻ trách móc:

- Mỗi ngày chỉ biết ăn, ngủ riết rồi cũng chán, chẳng thấy thích thú gì nữa. Anh có thể tìm giúp tôi một công việc được không?

Người chủ cung điện nhìn anh đáp:

- Rất tiếc! Ở chỗ chúng tôi từ xưa tới giờ chưa từng có công việc gì để làm.

Vị khách cảm thấy vô cùng thất vọng, lê từng bước chân chậm chạp về phòng.

Rồi ngày tháng dần qua, vị khách gần như hết chịu đựng cảnh nỗi “ăn không ngồi rồi” này. Anh lại đến tìm chủ nhân cung điện và đưa ra đề nghị:

- Tôi không chịu đựng nỗi nữa cảnh như thế này. Nếu như anh không giúp tôi tìm việc làm thì tôi thà chịu đọa địa ngục chứ không muốn ở lại đây nữa.

Người chủ cung điện cười khinh miệt: Vậy chứ anh cho rằng đây là chốn thiên đường chắc? Nơi này chính là địa ngục!

Theo truyen6s.com

Monday, November 3, 2014

Hãy thôi an phận, đứng dậy và tìm tương lai cho mình đi em nhé!

Posted by Tâm Kim at 2:30 AM 0 Comments
Ai cũng có một cuộc đời, dù nó hạn hữu thôi, nhưng cũng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai, bao nhiêu khổ ải mới đến được hạnh phúc. Có những lúc TÔI muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc khi đã quá mệt mỏi. Nhưng rồi tự nhủ, cha mẹ một đời vất vả nuôi ta, thế này đã nhằm nhò gì, thế là đứng dậy mà bước tiếp cho hết đường dài. 



Này em, khi ngày ngày người ta tất tả ngược xuôi để lo cơm áo, gạo, tiền. Thì em còn ngồi đó, và ngóng trong khắc khoải đến bao giờ.

Hình như trong xã hội ngày nay, với những người an phận, thụ động như em thì việc chờ đợi là một điều quá bình thường phải không ?.

Con người sinh ra, vốn hơn các loài khác là có đầu óc để suy nghĩ, có chân tay để làm việc. Nhưng em tôi, ra trường với tấm bằng ngon lành lại không tự mình đi tìm con đường cho mình. Em ngồi đấy, ngồi chờ những mối quan hệ, chờ những người quen, người thân, liên hệ này nọ, để tìm cho em một chỗ mà theo em là xứng đáng trong các cơ quan nhà nước. Thông thường, an phận có nghĩa là hài lòng và hạnh phúc với những gì đang có. Nhưng với em tôi, an phận là có nghĩa ngồi một chỗ và phó mặc đời mình cho những lần nhờ vả phải không em. Con đường vốn dài rộng thênh thang.

EM chưa đi sao lại chỉ ngồi đấy và hình dung ra những mặt xấu để rồi em lại băn khoăn, rồi lại cứ cố chấp về điều đó.Này em, cuộc đời em, em không tự lo được, thì em còn mong chờ vào ai.Em ạ! Cuộc đời này, không có cái gì là hoàn hảo đâu. Nếu em nhìn đâu cũng thấy mặt xấu, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy mặt tiêu cực, nhìn đến vấn đề nào, em cũng có thể chê bai này nọ. Vậy thì đến khi nào em mới tự hài lòng và hiểu đúng nghĩa hai chữ “an phận” đây em?. Hai mặt trái - phải, tốt - xấu, tích cực - tiêu cực… chính là cuộc sống đấy em ạ. Em có đi ra ngoài, em mới thấy được rằng, để làm nên nụ cười ngày hôm nay thì không thiếu những giọt nước mắt đã rơi ngày hôm qua.Để đạt được thành quả, thì bao nhiêu mồ hôi đã rơi ướt áo. Để có được những ngày hạ nắng vàng ấm áp, cũng phải trải qua những ngày đông với những cơn mưa tầm tã, những đợt rét thấu da, thấu thịt.Cuộc đời là những lần đi, là những thử thách chờ ta phía trước.

Ai cũng có một cuộc đời, dù nó hạn hữu thôi, nhưng cũng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai, bao nhiêu khổ ải mới đến được hạnh phúc. Có những lúc TÔI muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc khi đã quá mệt mỏi. Nhưng rồi tự nhủ, cha mẹ một đời vất vả nuôi ta, thế này đã nhằm nhò gì, thế là đứng dậy mà bước tiếp cho hết đường dài. Cuộc sống ngày nay, không cho phép ta yếu đuối, không cho phép ta dừng chân. Bởi nếu em yếu đuối, trong sự bon chen, xô bồ này, em sẽ thấy mình luôn luôn lạc lõng. Bởi nếu em dừng chân, thì em sẽ thấy mình đã lỡ làng bao nhiêu thứ, bao nhiêu cơ hội không đến lần thứ hai.

Tôi nói dừng chân ở đây, không có nghĩa là dừng lại nghỉ ngơi, hay sống chậm lại.Mà dừng chân là khi em chưa cố gắng hết mình đã vội vàng bỏ cuộc. Em sợ thay đổi, sợ rằng môi trường mới sẽ đầy những khó khăn. Thế là em dừng lại, an phận thủ thường với những gì quen thuộc hằng ngày.Có trải qua mọi thứ, em mới thấy mình khôn ra và trưởng thành lên được. Có trải qua những va chạm với đời, với người, em mới thấy mình học được nhiều điều. Và em sẽ thấy, cuộc đời này không khó sống như em tưởng đâu em ạ. Đừng làm con ốc chỉ mãi trốn trong cái vỏ của nó. Tháng năm vốn không chờ đợi ai, em có tuổi trẻ với sức sống căng tràn, tôi mong em đủ vững vàng, và bản lĩnh tự đứng dậy, tự quyết định đời mình.

Phía trước luôn có những con đường chờ em đặt bước chân khám phá.

Nguồn mlog.yan.vn

Wednesday, October 29, 2014

Bó hoa tặng mẹ

Posted by Tâm Kim at 6:03 AM 0 Comments
Đã bao giờ bạn thấy sự vô tâm của mình...tới chính những người thân nhất với mình



Một anh chàng làm giám đốc ở một công ty lớn. Đến sinh nhật mẹ, anh ta ra tiệm hoa lớn. Vừa bước xuống xe, anh thấy 1 em bé đứng bên góc đường khóc. Anh lại gần đứa bé và nói :

- Cháu làm sao vậy? Cháu hãy nói cho chú biết, có thể chú giúp được.

Cô bé nói :

- Hôm nay là sinh nhật của mẹ cháu. Cháu chỉ có 5000đồng, không đủ tiền để mua hoa tặng mẹ.

Chàng nói :

- Để chú mua cho cháu. Cháu lựa bông hoa đẹp nhất mà tặng mẹ.

Cô bé chọn bông hoa đẹp nhất và cảm ơn anh ta. Còn chàng trai thì nói với người bán hoa:

- Gói cho tôi 1 bó hoa co một trăm cây hồng trong cái đó rồi gửi theo địa chỉ này.

Anh ta quay sang cô bé và nói:

Chú chở cháu về nhà nhé, được không?

Vừa được mua hoa, vừa được đi xe, cô bé vui vẻ lên xe và cảm ơn. Cô bé chỉ vô cái đường đến nghĩa trang. Cô bé nói:

- Gần đến nhà cháu rồi.

Đến nơi, cô bé xuống xe và đến gần 1 ngôi mộ chưa kịp mọc cỏ và đặt bông hoa hồng, nói:

- Con chúc mừng sinh nhật mẹ.

Anh ta hoảng hốt hỏi:

- Sao cháu lại đến đây? Nhà của cháu đâu?

Cô bé thản thiên nói :

- Mẹ cháu mất nên ngôi mộ này cũng là nhà của cháu.

Khi nghe cô be nói, anh ta liền nhớ tới mẹ, lên xe và chạy đến tiệm hoa, hỏi:

- Cái bó hoa kia gửi chưa?

Cô gái nói là chưa gửi. Anh ta lấy lại bó hoa đó rồi chạy xe về nhà mẹ. Khi đến nhà, anh gõ cửa và nói thầm:

- Con chúc mừng sinh nhật mẹ! Con yêu mẹ lắm!

Cánh cửa vừa mở, anh vui mừng chạy vào nhà. Nhưng tìm mãi chẳng thấy mẹ đâu, anh ta ân hận quỳ trước chiếc giường mà mẹ đã ngồi mỏi mắt chờ mong đứa con thân yêu về. Anh ta vội vã đi hỏi thăm những người thân với mẹ nhất thì mới biết mẹ đã qua đời. Người hàng xóm đưa cho anh lá thư bà viết trước khi mất :

- Con thân yêu của mẹ!

Từ khi công ty của con được thành lập, mẹ cảm thấy con dành thời gian cho công việc thì nhiều , còn cho gia đình thì ít nên con không biết mẹ bị bệnh tim. Mẹ mong con sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình của mình. Khi mẹ mất, con nhớ giữ gìn sức khỏe và biết quan tâm , giúp đỡ mọi người. Nếu được như vậy thì mẹ ở dưới suối vàng cũng yên tâm hơn.

Khi chúng ta lớn lên, chúng ta phải phụ dưỡng cho cha mẹ khi cha mẹ về nhà. Như vậy, chúng ta mới làm ba mẹ vui lòng và ba mẹ sẽ không bị buồn khi về già..

Nuốt cả...lỗi lầm

Posted by Tâm Kim at 5:48 AM 0 Comments


Một hôm, việc chuẩn bị bữa trưa cho thiền sư Fugai thuộc phái Tào Động (Nhật) và các đệ tử của ngài bị chậm trễ vì có nhiều việc bất ngờ xảy ra. Vị tăng nấu bếp hối hả chạy ra vườn cầm liềm cắt vội những ngọn rau xanh, thái nhỏ và nấu món canh, không hề biết rằng trong lúc vội vàng ông đã vơ cả một phần con rắn vào trong bó rau.

Các đệ tử của ngài Fugai nghĩ là họ chưa bao giờ được ăn một bữa canh ngon đến thế! Nhưng khi chính vị thầy nhìn thấy cái đầu rắn trong bát mình, ngài liền gọi ngay vị tăng nấu bếp đến. Cầm cái đầu rắn đưa lên, ngài hỏi: “Cái gì đây?”

“Ồ, con cảm ơn thầy.” Vị tăng đáp ngay và giật lấy cái đầu rắn nhanh chóng cho vào miệng nuốt mất.

---------------------------------------

Mấy ai có được phản ứng nhanh nhạy và chính xác như vị tăng nấu bếp này? Lỗi lầm của một người không nên để cho nhiều người phải gánh chịu, huống chi đó lại là một lỗi lầm không cố ý. Những huynh đệ của ông đã được một bữa canh ngon, không nên để họ phải hối tiếc về bữa ăn đó!

Saturday, October 25, 2014

Cứ nhắm mắt khi nào con muốn

Posted by Unknown at 5:35 PM 0 Comments
Hãy nhắm mắt lại, rồi con sẽ thấy con đã lớn thật rồi. Giờ đây con đã biết khóc vì một người ngoài không phải là máu mủ ruột rà với con. Tim con biết đau, rồi co lại vì những thứ không thể định lí. Và đến một thời điểm thích hợp con sẽ nhận ra rằng, nước mắt của con quí giá biết bao.

Nhắm mắt lại rồi con sẽ thấy...
Chỉ là... đơn giản đôi khi giữa cái bộn bề của cuộc sống này, cũng cần dành một khoảng thời gian khép đôi mi lại để chúng ta thực sự biết chúng ta cần làm gì, muốn điều chi..


.
Con à... nếu một ngày con cảm thấy mệt mõi thì hãy thử nhắm mắt lại đi...

Con hãy thử tưởng tượng mình đang nằm trên cánh đồng xanh bao la, với mùi hương của cỏ, những giọt sương vẫn còn vẹn nguyên trên lá. Màu xanh là màu của hi vọng, hãy thử nghĩ xem giữa biển cỏ xanh rờn bạt ngàn ấy, con hãy mặc sức mà hi vọng cuộc đời con cũng sẽ toàn màu xanh như thế. Tâm hồn con sẽ tự thấy thanh thản hơn, tự thấy áp lực dường như chưa bao giờ có. Đơn giản giống như khi chúng ta đi, cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mà dừng chân lại. Làm việc cũng có giờ nghỉ giải lao giữa buổi. Học hành còn có giờ ra chơi. Vậy thì cuộc đời vốn là một chặng đường dài, nên con đừng cảm thấy nản lòng với bất kì điều gì con nhé. Sẽ còn có nhiều cái mỏi mệt trong đời mà con phải trải qua, hãy coi đó là lúc để con được nghỉ ngơi. Mỗi khi như thế, con chỉ cần nhắm mắt lại...

Con à... nếu bỗng nhiên con trở nên yếu đuối thì hãy thử nhắm mắt lại xem...

Con hãy thử nghĩ mà xem, trên trái đất này đâu đó trong cái vòng tròn to lớn ấy, vẫn có rất nhiều người với những mảnh đời còn đáng thương hơn con hiện giờ. Nhiều nơi trên thế giới nói chung cũng như Việt Nam ta nói riêng, khi những hậu quả của thiên tai để lại thì lúc đó với họ dường như cuộc sống chỉ còn là số 0 tròn trĩnh.

Chẳng cần phải ví von đâu xa xôi, hãy thử nghĩ lại xem đôi lúc trên đường đời chẳng phải con vẫn bất chợt nhìn thấy những con người đầy bất hạnh đó sao. Vẫn là tận mắt chứng kiến những nỗi thống khổ của người ta đó hay sao, vậy con có hiểu vì sao họ vẫn cứ phải sống mặc dù đối với chúng ta nơi đó là hố đen đầy tăm tối. Vì sự yếu đuối không cho phép được xuất hiện trong suy nghĩ của những con người ấy. Bằng cách này hay cách khác, họ cũng phải cố bươn chải cho cái gọi là sinh tồn, nếu không muốn bị gục ngã hoàn toàn. Hãy nhắm mắt và thử nghĩ lại con nhé!

Này đứa con bé bỏng... nếu một ngày nào đó con cảm thấy tâm hồn trở nên trống rỗng vì những hỉ nộ ái ố của con người mang lại, thì hãy nhắm mắt lại con nhé!

Hãy để những giọt nước mắt tự do mà rơi rớt, hãy để tất cả những muộn phiền được thoát hết ra thay vì con cố đè nén lại. Hãy cứ khóc đi con nhé! Nhưng hãy nhớ gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc nhất đời con, bạn bè luôn là nơi tốt nhất để con trút bầu tâm sự. Hãy nhắm mắt lại, rồi con sẽ thấy con đã lớn thật rồi. Giờ đây con đã biết khóc vì một người ngoài không phải là máu mủ ruột rà với con. Tim con biết đau, rồi co lại vì những thứ không thể định lí. Và đến một thời điểm thích hợp con sẽ nhận ra rằng, nước mắt của con quí giá biết bao. Vì ba mẹ đã ban cho con hình hài, nuôi nấng con trưởng thành, rồi vì một người quen thành lạ mà con làm ba mẹ cũng xót xa. Tình yêu thương của gia đình, sự quan tâm sẻ chia của bạn bè sẽ lại lấp đầy lỗ hổng ấy mà thôi. Hãy nhắm mắt lại rồi bình tâm suy nghĩ đứa con bé bỏng à!

Này đứa con còn thơ dại... ba mẹ dạy con khôn lớn nhưng cuộc đời dạy con cách trưởng thành. Thế nên nếu có một ngày con gục ngã... thì một lần nữa xin con, xin con hãy để đôi mi mình khép lại, rồi con sẽ cảm nhận được...

Giờ đây con sẽ thấy được gì? Có chăng là một khoảng không tăm tối đầy xám xịt quanh con? Màu xanh của cỏ, những con người bất hạnh hay là tình yêu thương của gia đình và bạn bè...tất cả cũng đều chỉ là hư ảo đối với con??? Giữa quá khứ và hiện tại con thấy mình thật bất lực với những gì đang hiện hữu. Dường như con vô hình giữa thế gian này, hay những thứ tồi tệ luôn lựa chọn con mà đến. Thế nên con chối từ tất cả, gia đình, bạn bè và ngay cả chính bản thân con.

Khi con nhắm lại đôi mắt đầy mơ hồ với cuộc sống này, con có biết sẽ còn rất nhiều đôi mắt khác cũng nhắm lại vì con. Họ nhắm lại vì sự thơ dại đầy nông nổi, họ nhắm lại vì nghĩ rằng rồi cũng sẽ có lúc tốt hơn nếu như con biết giá trị sống của con người lớn lao như thế nào. Còn ba mẹ, con có biết nỗi đau sẽ còn gấp trăm ngàn lần so với những gì con đang cảm nhận. Nếu nước mắt có thể xóa sạch đi những khoảng tối màu đầy ma mị trong tâm trí con thì có lẽ ba mẹ cũng sẽ để nó chảy đến cạn khô.

Tại sao lại có cái gọi là hôm qua, hôm nay và ngày mai con biết không?! Chỉ là để thay cách gọi cho một trường hợp khác là quá khứ, hiện tại và tương lai. Vậy nên con người khi sinh ra là đã có ba cơ hội cho cuộc đời của mình rồi. Quá khứ của hôm qua con đã sai lầm, hiện tại của hôm nay con vẫn chưa thể sửa chữa, vậy thì con hãy nhớ vẫn còn một cơ hội cuối để con làm lại từ đầu. Ngày mai của tương lai, hãy nghĩ đến rồi mở mắt ra mà đi tiếp con nhé!

Con hãy thử nghĩ mà xem, đời người trải qua bốn giai đoạn sinh, lão, bệnh, tử nhưng cũng có những trường hợp chỉ có thể sinh rồi bệnh và tử mà chưa kịp được hưởng cái gọi là lão. Vì con sẽ không biết được rằng để được trải qua đầy đủ bốn qui luật của cuộc sống này, con người phải đấu tranh như thế nào đâu. Nếu còn cơ hội thì con đừng để lãng phí điều ấy, khi con không thể san sẻ lại cho bất kì ai thèm muốn được như con....

Chỉ là... đơn giản đôi khi giữa cái bộn bề của cuộc sống này, cũng cần dành một khoảng thời gian khép đôi mi lại để chúng ta thực sự biết chúng ta cần làm gì, muốn điều chi...

Thursday, October 23, 2014

Yêu là đau nhưng sao con người vẫn cố

Posted by Tâm Kim at 8:00 PM 0 Comments
Nay yêu mai ghét, nay còn mai mất không ai biết trước được. Còn phân biệt, còn dính mắc là còn khổ đau. Người vương mang vào tình yêu không lúc nào được thảnh thơi, trái lại luôn ôm ấp trong lòng nỗi sầu lo vô tận.

Thực tập vô tham sẽ đưa ta đến vô lo, vô ưu và vô nghiệp. Bằng cách cho đi đến tận cùng chúng ta sẽ được giải phóng khỏi ý niệm sở hữu. Không có cái gì thì sẽ không còn lo cho cái đó nữa. Ta sẽ được thảnh thơi, thong dong đi giữa dòng đời. Hành giả thọ trì giới luôn tâm niệm sống cuộc đời của người phụng sự, một cuộc đời tri túc, biết thế nào là đủ, tiết chế sự tiêu thụ, tiết chế sự đắm nhiễm của sáu căn với sáu trần.



Tham là ham muốn và đắm say một đối tượng như tiền tài, danh vọng, sắc đẹp, ăn uống, ngủ nghỉ, yêu thương… Người tham cho bản thân đã đành, đôi lúc còn tham cho cả người khác trong gia đình, bạn bè, người thương hay quốc gia… Lòng tham không biết kiềm chế gặp điều kiện sẽ bùng phát dữ dội và dẫn đến nhiều hệ quả khôn lường. Một trong những biểu hiện rõ nét nhất của tâm tham chính là tham ái hay còn gọi là tâm luyến ái.

Tâm luyến ái thể hiện qua sự yêu thương nhau giữa người này với người kia, giữa ba mẹ và con cái, giữa anh chị em, giữa bạn bè… Luyến ái là thứ tình cảm còn phân biệt và dính mắc. Trong các dạng tình cảm trên thì tình yêu nam nữ là thứ tình cảm gây ra nhiều nội kết sâu nặng và khổ đau cho người. Hạnh phúc trong tình yêu thường đi đôi với khổ đau. Vì còn kẹt vào thất tình lục dục nên vui khi được sở hữu và thỏa mãn người mình-cho-là-yêu, và sầu muộn khi không còn được tiếp nối mối lương duyên ấy. Vì thế, trong Kinh Buông Bỏ Ân Ái, Đức Phật đã dạy:

“Lạc thú sinh lo lắng
Ân ái sợ vô thường”

Dù mình đang hưởng thọ lạc thú hay đang vui trong ân ái thì mình cũng nơm nớp lo sợ không biết ngày mai người thương mình có còn hay không, không biết giây phút hạnh phúc này sẽ kéo dài được bao lâu, làm sao để duy trì được mối tình này mãi mãi… Dẫu biết rằng trên thế gian không gì là mãi mãi nhưng ta vẫn thích ôm ấp trong lòng hình bóng người thương. Chân lý Đức Phật đã dạy: “Yêu nhau hay ghét nhau, rốt cuộc rồi cũng phải xa nhau. Không có gì mà cơn lũ của cái chết không cuốn theo nó.”  Vì ta không phải là ta, người ta thương không phải là người ấy. Ta và người thương đã không có thực thì ý niệm tình yêu chỉ là huyễn mộng. Quán chiếu lại, ta thấy mình và người ấy là sắc pháp còn tình cảm lứa đôi là danh pháp. Vì duyên hợp ta tìm đến với nhau, duyên tan thì ta xa rời nhau. Tình yêu đến rồi đi, người yêu có rồi mất. Tất cả đều như một cơn gió vô thường. “Tên tuổi người ấy ta còn nghe, nhưng người ấy đã đi rồi. Người ấy dễ thương hay không dễ thương, bây giờ ta cũng không trông thấy nữa.” Từ lúc mới sinh ra, ta đến với cuộc đời một mình, chưa hề biết khái niệm cô đơn.

Có cái gì phải lo cho cái đó. Có nhà phải lo giữ nhà, có xe phải lo giữ xe, có vợ hay chồng phải lo giữ. Không có nhà, không có xe, không có người yêu thì không có gì để lo sợ mất. Tâm vẽ ra tất cả, tâm vẽ ra tình yêu, vẽ ra hình sắc người yêu. Vì tham cầu ái dục nên người phóng tâm đi tìm đối tượng để cho và nhận tình yêu như con tằm tự xây kén trói buộc mình. Người đánh đổi tự do bằng hương vị của dính mắc mà không biết rằng “Những lạc thú của cuộc đời cũng giống như những gì ta thấy trong một giấc mơ. Thức dậy rồi thì không còn thấy gì nữa. Những gì mà người đời đang tham cầu cũng thế. Một khi tâm thức hết biểu hiện thì còn có gì nữa đâu?”  Nay yêu mai ghét, nay còn mai mất không ai biết trước được. Còn phân biệt, còn dính mắc là còn khổ đau. Người vương mang vào tình yêu không lúc nào được thảnh thơi, trái lại luôn ôm ấp trong lòng nỗi sầu lo vô tận. Do đó, muốn được giải thoát, được tự do, người tu phải biết buông bỏ ân ái, không để bất cứ hình ảnh hay âm thanh nào làm vướng bận, không để cái thương, cái ghét, cái buồn, cái lo tiếp xúc và xâm nhập vào mình.

Yêu một người đã khổ, có người yêu cùng lúc hai, ba người, hay có những vị vua có cả trăm cung tần mỹ nữ. Ta thấy hiếm có vị vua nào nhiều vợ mà sống lâu. Những người chồng hay vợ ngoại tình thường gặp cảnh gia đình đổ vỡ, con cái bơ vơ. Tâm luyến ái nếu không kiểm soát bằng chánh niệm và tỉnh thức sẽ bùng nổ như sóng tràn bờ đê và nhấn chìm ta trong dục lạc. “Ma và Phật lúc nào cũng có mặt, như chàng dũng sĩ và tên cướp trên sân khấu, phải có hai nhân vật này thì mới thành một vở kịch.”  Phật cao một trượng, ma cao muôn trượng. Tu tập thì rất khó nhưng lạc lối thì rất dễ. Thế gian có nhiều phiền não, nhưng không có cái phiền não nào lớn hơn cái phiền não do ái dục đem đến. Yêu bao nhiêu người cũng giống như nhân số đau khổ lên gấp bấy nhiêu lần. Tâm dục lạc sẽ dẫn người tái sinh về cõi dục giới đầy rẫy những nhiễm ô, phiền muộn. Thọ mạng con người là vô lượng. Chúng ta có mặt trên trần thế cũng do nghiệp tham ái đưa đẩy. Là người, ai cũng mang nghiệp vào thân, nghiệp cũ chưa hóa giải xong đã tạo thêm nghiệp mới thì bể khổ trầm luân không biết đâu là bờ. Ái ân là lực hút đưa ta đi vòng quanh trong bánh xe luân hồi. Buông bỏ được ái ân thì tâm như được gội rửa, thanh tịnh và thảnh thơi, rộng đường tu tập.

Tâm tham còn dẫn người đến si mê, chấp trước và nhiễm đắm. Người không có chánh niệm và tỉnh thức sẽ sống vô minh không biết mình là ai, mình muốn gì, mình đang nghĩ gì và có xu hướng hành động theo đám đông.Người đời sợ cô đơn, ta cũng sợ cô đơn. Người đời thích tham ái, ta cũng thích tham ái. Người đời thường hay sân, ta cũng hay nổi giận. Khi ham thích một đối tượng nào đó, ta thường hay bị ám ảnh bởi hình ảnh của đối tượng ấy và tìm mọi cách để sở hữu đối tượng ấy. Người thích một món ăn, buổi trưa đang làm việc ở cơ quan đã nghĩ đến cảnh buổi chiều phải ghé ngang nhà hàng quen thuộc có bán món ấy cho bằng được. Người sống bình yên một mình từ nhỏ nhưng khi lớn lên lại muốn bình yên bên một người khác. Hai người yêu nhau không hạnh phúc nhưng không có can đảm chia tay vì sợ mất người mình cho là yêu. Dù dằn vặt nhau trong đau khổ, người vẫn chấp nhận chịu đựng ngày qua ngày. Người thích ôm nhiều thứ vào lòng bất kể đó là niềm vui hay nỗi buồn. Người chơi vơi trong muôn trùng khơi không biết đâu là bến bờ. Biết đau mà vẫn cố, biết khổ mà vẫn giữ chính là thể hiện tâm tham, tâm si của chúng ta.

Ta đã qua mấy lần thơ trẻ. Lúc còn nhỏ thì tham ăn, khi lớn lên thì tham sắc, trưởng thành thì tham danh lợi, già cỗi thì tham sống. Người nữ thường hay dính mắc vào giọng nói và người nam thường hay dính mắc vào hình sắc. Khi ta nói ta thương một ai đó thì nên quán chiếu lại ta có thực sự thương người đó không hay ta thương cái tự ngã của mình. Các yếu tố lôi kéo con người ở lại trần thế nhiều nhất chính là năm dục: tài, sắc, danh, thực, thùy. Vì người cho rằng ta là ta, cái này là của ta, gia đình là của ta, người thương là của ta nên ta ra sức làm mọi thứ để có được. Vì thương thân, muốn chiều chuộng tấm thân này nên ta ra sức làm kiếm tiền để cung phụng cho nhan sắc được mỹ miều, cho đôi tai được nghe những âm thanh ngon ngọt, cho cơ thể được những xúc chạm dễ chịu và cho danh tiếng được bay cao… Do vô minh, chúng ta liên tục cung cấp thức ăn dục lạc cho sáu căn mà không biết rằng cuộc đời là giả tạm, mọi thứ đều vô thường. Thân giả hợp rồi cũng tan rã. Càng chiều chuộng tấm thân bằng dục lạc, ta càng bị đắm nhiễm vào bể khổ dục giới. Tất cả chỉ là danh sắc. Thân là sắc, ý niệm là danh. Không có cái đẹp cũng không có cái xấu. Không có cái sướng cũng không có cái khổ. Kẹt vào danh từ và ý niệm là kẹt vào danh và sắc, kẹt vào cái biểu hiện không thực và trói buộc mình trong chiếc kén của phiền não. Nếu không biết quán chiếu và nhận diện danh sắc vô thường, ta sẽ mãi đeo đuổi thú đau thương trong kiếp này và hằng hà sa số kiếp sau.

Thực tập vô tham sẽ đưa ta đến vô lo, vô ưu và vô nghiệp. Bằng cách cho đi đến tận cùng chúng ta sẽ được giải phóng khỏi ý niệm sở hữu. Không có cái gì thì sẽ không còn lo cho cái đó nữa. Ta sẽ được thảnh thơi, thong dong đi giữa dòng đời. Hành giả thọ trì giới luôn tâm niệm sống cuộc đời của người phụng sự, một cuộc đời tri túc, biết thế nào là đủ, tiết chế sự tiêu thụ, tiết chế sự đắm nhiễm của sáu căn với sáu trần. Chúng ta dừng lại không phải đứng một chỗ mà là dừng lại tâm tham của mình, dừng lại những ham muốn đòi hỏi trong tâm, nhận ra những cái mình đang tác ý để ngăn chặn phạm giới và tạo nghiệp. Một khi không còn ý niệm nữa thì Niết Bàn hiện tiền. Nói như thế không có nghĩa là chúng ta nổi giận, xua đuổi khi phát hiện tâm tham nổi lên. Tất cả các cảm thọ đều có sinh diệt. Thiền sinh khi thực tập nhận diện điểm bắt đầu – kết thúc của cảm thọ trong chánh niệm. Vì đời sống vô thường nên ta mỉm cười cho tất cả dù đó là khổ đau hay hạnh phúc. Thực tập kham nhẫn, kiềm chế sáu tâm phiền não, bỏ tâm phân biệt và đặc biệt là rải tâm từ đến tất cả chúng sinh sẽ mang đến cho chúng ta một cuộc đời trong sạch và thảnh thơi.

“Ta vẫn còn đến đi thong dong
Có không còn mất chẳng băn khoăn
Bước chân con hãy về thanh thản
Không tròn không khuyết một vầng trăng”

Cha mẹ - huyết mạch của sự yêu thương

Posted by Tâm Kim at 7:57 PM 0 Comments
Khi chúng ta còn non trẻ, còn ấu thơ, tâm hồn của chúng ta trong trắng lắm, cha mẹ đã tập cho chúng ta từng tiếng nói đầu đời, cha mẹ hun đúc cho chúng ta bước vào đời một cách tự tin, vững chãi. Không những lo cho chúng ta việc ăn ở mà còn lo cho chúng ta về đạo đức. Không những lo cho chúng về đạo đức mà còn lo cho chúng ta có kiến thức để bước vào đời và trở thành một người sống có ích cho xã hội.

Trong nền văn hóa dân tộc Việt Nam, đạo hiếu làm con là di sản văn hóa tinh thần vô giá, di sản này truyền thừa từ thời mới lập quốc, đến khi Phật giáo du nhập vào Việt Nam, thì đạo đức dân tộc hòa chung với đạo đức Phật giáo như nước và sữa.


Bản chất của người Việt Nam là yêu chuộng hiếu đạo, mà giáo lý của Phật giáo là giải thoát, vì vậy hai luồng tư tưởng gặp nhau đã làm thăng hoa giá trị văn hóa tinh thần của người dân Việt. Làm người ai cũng có cha và mẹ, hai đấng sinh thành dưỡng dục ta nên người, cho ta thân thể hình hài này, cho ta đạo đức làm người, cho ta biết yêu thương và chia sẻ.

Tại sao nói cha mẹ là nguồn mạch của yêu thương? Có thể nói, bốn sự yêu thương tạo nên tình thương thực sự để chúng ta bước vào cuộc đời, sự cảm nhận trước tiên của chúng ta là cha và mẹ. Nhất là khi mới chào đời, chúng ta nằm trong vòng tay êm ấm của mẹ, nhận được sự chắt chiu nuôi nấng của mẹ.

Cha thương con thì không như mẹ, hai thái cực khác nhau nhưng có chung một tình thương vô bờ. Cha thương con thường chúng ta ít nhận ra. Tình thương của người cha nghiêm nghị và khô khan, đó là bản chất nam tính của người đàn ông, không mềm mại, không nhu mì nên chúng ta ít cảm nhận như tình thương của người mẹ. Vì không cảm nhận được mà đôi khi chúng ta cho là không có tình cảm, nhưng kỳ thật tình thương của người cha cũng không thua kém gì tình thương của mẹ.

Tình yêu thương của người mẹ hun đúc chúng ta khi mới chào đời. Rõ nét, đậm tình, nên chúng ta thấy tình cảm của người mẹ ngọt ngào, nhẹ nhàng, êm ái, giống như ánh trăng rằm. Còn tình thương của cha gay gắt giống như ánh sáng mặt trời. Cổ nhân nói “Cha như mặt trời, mẹ nhưmặt trăng” là vậy.

Chúng ta hãy quán sát xem trên thế gian này chỉ có mặt trăng mà không có mặt trời thì chúng ta sống có được không? Còn nếu như chỉ có mặt trời thôi, mà không có mặt trăng thì sống được, nhưng hình như nó mất đi cái thi vị hóa của cuộc sống. Bởi trăng về đêm, nhất là trăng hạ huyền làm cho cuộc sống này như bồng lai tiên cảnh. Và, đêm có trăng thật dịu hiền, mát mẽ, ngồi ở sân nhà trong đêm trăng có gió mát, chúng ta sẽ cảm nhận hết cái nhẹ nhàng, thanh thoát, đầm ấm của đêm trăng như thế nào, thì tình mẹ cũng như thế đó.

Nhưng ở đây, phải nói là chúng ta nhận tình yêu thương của cha mẹ đầu tiên, rồi chúng ta phải đáp lại tình yêu thương đó đối với cha mẹ cũng phải rất chân thành. Có như vậy chúng ta mới nói được tiếng nói yêu thương, để chúng ta trang trải lòng từ bi vào cuộc sống này đối với tất cả mọi người có tương quan, tương sinh với mình.

Trước tiên chúng ta phải nghĩ, phải thương, phải đền đáp ơn sinh thành của cha mẹ, sự chân thành đó chớm nở làm nền tảng căn bản để chúng ta phát huy đạo đức vào trong lòng xã hội nhân sinh. Như vậy, tình yêu thương của chúng ta mới có nền tảng căn bản thực sự. Làm con mà không thương cha mẹ, lại thương người khác, thì tình thương đó chắc là không có thực tâm. Cha mẹ không thương mà lại đi thương người ngoài, thương đủ thứ người thì tình thương đó trở nên lãng đãng, mông lung rồi. Tình thương đó bị ô nhiễm, có tính toán và mưu đồ, và nghe có vẻ lợi dụng quá!

Vì vậy, muốn thực tập yêu thương thì chúng ta phải tập yêu thương cha mẹ trước, mà phải thương một cách thật tâm, thương một cách chân tình, không thể thương trên lý thuyết, hay chỉ nói thương trên miệng lưỡi, mà chúng ta phải thương bằng sự báo đáp ân tình, ân nghĩa thực sự ngay trong cuộc sống này. Hiếu không được chỉ hiểu trên mặt tri thức mà phải thể hiện ra bằng cái hạnh, cho nên mới gọi là hiếu hạnh. Hạnh hiếu có rồi thì chúng ta mới thể hiện sự hiếu dưỡng, tức là nuôi cha mẹ, lo cho cha mẹ từ vật chất đến tinh thần. Có như vậy, vào ngày này chúng ta mới có thể trở về nguồn mạch yêu thương đầu đời.

Khi chúng ta còn non trẻ, còn ấu thơ, tâm hồn của chúng ta trong trắng lắm, cha mẹ đã tập cho chúng ta từng tiếng nói đầu đời, cha mẹ hun đúc cho chúng ta bước vào đời một cách tự tin, vững chãi. Không những lo cho chúng ta việc ăn ở mà còn lo cho chúng ta về đạo đức. Không những lo cho chúng về đạo đức mà còn lo cho chúng ta có kiến thức để bước vào đời và trở thành một người sống có ích cho xã hội.

Vì vậy, ngày Rằm tháng Bảy Vu lan nghiễm nhiên trở thành lễ hội truyền thống của dân tộc ta và đã đi sâu vào mạch sống của người dân Việt từ xưa đến nay. Có thể nói, Lễ hội Vu lan mang đậm tính nhân văn sâu sắc, và ngày này được người ta gọi là ngày trở về nguồn. “Cây có cội, nước có nguồn”, cây có gốc bám sâu vào lòng đất thì cây đó mới phát triển to lớn được và ngọn ngành được vững vàng là do từ nơi gốc rễ. Còn nước, khi thấy nó chảy xuống suối, xuống sông, ra biển, thì mình phải biết rằng nó có nguồn mạch của nó, nó xuất phát từ nơi đầu nguồn.

Vậy cội và nguồn chính là gốc rễ yêu thương của cha mẹ, chúng ta phải biết yêu thương cha mẹ trước khi chúng ta nói yêu thương người khác, đó là căn bản làm người. Trong nhà Phật , vào Rằm tháng Bảy có bốn câu như thế này:

“Trung Nguyên ngày hội vọng Vu lan
Bến giác chiều thu sóng đạo ngàn
Hởi ai là kẻ mang ân nặng
Hãy vận lòng thành đón Vu lan”

Trung Nguyên Rằm tháng Bảy là ngày hội Vu lan của đạo Phật. Bến giác chiều thu, chúng ta có phải là người đang ở bến giác, hay là xa rời bến giác? Nếu ai xa rời bến giác thì người đó không phải là Phật tử. Phật tử tức là con của bậc giác ngộ. Chúng ta nhất định phải ở bến giác hay qua bờ giác, mà giác này là trung tâm của đạo Phật, cho nên gọi đạo Phật là đạo giác ngộ.

Vu lan là dịp những người con mang nặng ân tình, ân nghĩa sâu đậm của cha mẹ trở về chùa, vận hết tất cả lòng thành để đón mừng lễ hội này bằng một cái tâm chí thành, chí hiếu, chí kính đối với cha mẹ của mình. Cho nên cha mẹ mình còn sống thì đây là dịp may và phước lớn cho chúng ta trở về phụng thờ để lo đáp đền báo hiếu. Đức Phật đã dạy: “Gặp thời không có Phật, nếu ai biết phụng thờ cha mẹ tức là phụng thờ Phật”.

Như vậy rõ ràng cha mẹ ngang tầm với Phật rồi. Tại sao mình cứ phải chạy đầu này đầu kia, vái lạy, cầu khẩn Phật ban phước cho mình, quan tâm đến mình, tạo điều kiện tốt cho mình, mà trong nhà mình có hai vị Phật, đó là cha và mẹ mà mình lại không biết, chính mỗi chúng ta đều có Phật để tôn thờ, đó là cha và mẹ. Vu lan rằm tháng Bảy là ngày chúng ta trở về nguồn cội tổ tông, thi ân, báo ân cho trọn vẹn hiếu đạo làm người. Nếu như chúng ta không hiếu dưỡng cha mẹ thì không thể nào trở thành người Phật tử chân chánh được. Người xưa đã nói:

“Tu đâu cho bằng tu nhà,
Thờ Cha kính Mẹ mới là chân tu.”

Như vậy, không nhất thiết ai cũng phải cần xuất gia mới gọi là chân tu, nếu ở nhà hiếu dưỡng cha mẹ thì đã là chân tu rồi. Còn nếu ai xuất gia mà làm khổ cha mẹ nhiều, thì như vậy đâu phải là người con thật sự, đâu phải là người chân tu. Mong rằng trong lễ hội Vu lan năm nay, chúng ta biết quay trở về sống thật tâm, thật tốt đối với cha mẹ của mình thì ngày Vu lan mới có ý nghĩa thật sự.

Hiếu dưỡng cha mẹ không phải là một sự bắt buộc vô lý, xã hội loài người khác với xã hội loài vật. Con vật khi sanh con cái một thời gian sau khi con nó lớn lên nó không còn nhận ra con của mình nữa, và ngược lại con của nó cũng không còn nhận ra đâu là cha mẹ mình. Chỉ có loài người mới có cái tôn ti trật tự này, mới nghĩ đến việc báo hiếu cha mẹ.

Nếu như ai lớn lên, bất hiếu với cha mẹ thì bị mọi người lên án, đánh đập cha mẹ thì có thể vào tù, hoặc loạn luân với cha mẹ thì gọi là con vật chớ không phải là con người. Rõ ràng chỉ có xã hội loài người mới có đầy đủ trí khôn để lập nên trật tự của xã hội như vậy. Do đó, hiếu dưỡng cha mẹ không phải là do mình bịa đặt để làm khổ cho những người con, mà đây là cái lý đương nhiên mà trí khôn của loài người phải làm như vậy. Nếu làm trái đi thì người ta xem thường và phải chịu hậu quả không tốt về sau. Phật dạy :

Tột cùng điều thiện là hiếu
Tột cùng điều ác là bất hiếu

Như vậy, chúng ta hiếu dưỡng cha mẹ, nếu nói là điều thiện thì đây là điều thiện tối cao. Điều đó khẳng định rằng, khi hiếu dưỡng cha mẹ một đời, thì người đó về sau khi lâm chung sẽ sanh về cõi Chư Thiên để hưởng phước, còn ai không biết yêu thương phụng dưỡng cha mẹ thì khi chết sẽ bị đọa vào các cõi ác để chịu hình phạt. Ai biết thương yêu cha mẹ chân tình, thì chắc chắn người đó cũng biết đối xử tốt với tình làng, nghĩa xóm, bạn bè, bà con… Còn nếu mình sống tệ với cha mẹ, thì làm sao mình sống tốt với người khác được

Mỗi độ Vu lan về, hình ảnh thân thương của cha mẹ lại hiện lên trong trái tim của những người con hiếu hạnh. Mặc dù kinh tế thế giới đang khủng hoảng, nhưng thật ra khủng hoảng này tuy vậy không đáng sợ bằng khủng hoảng về đạo đức. Cái này mới đáng sợ nhất trong thế giới loài người. Chúng ta có thể nói dù nền văn minh nhân loại có phát triển đến đâu, thì đạo đức và tình người vẫn được suy tôn. Nếu như đạo đức và tình người không còn, thì xã hội loài người đã tự đào hố chôn mình và bắt đầu đi vào bóng tối.

Trong xã hội hiện đại ngày nay, đạo đức nền móng của cá nhân, gia đình đang xuống cấp. Rất nhiều người tỏ ra thờ ơ, vô cảm, không còn thương cha mẹ nữa. Trên nhiều phương tiện truyền thông chúng ta đã chứng kiến rất nhiều người con đã ngược đãi cha mẹ, chồng đánh vợ, vợ chồng sống không chung thủy…

Trên thế giới hiện giờ tình trạng bạo lực gia đình cũng đang diễn tiến, nhất là những xã hội, những đất nước ít quan tâm suy tiến về đạo đức, về tình người, thì có thể nói con người rất là tàn ác. Đối với cha mẹ, ruột rà của mình mà mình còn đối xử như vậy, thì thử hỏi người đó bước ra ngoài xã hội họ thật sự làm được gì cho xã hội, mà chính họ là cái họa ương của xã hội.

Gia đình nào cha mẹ sống đạo đức làm gương mẫu cho con cái, con cái sống hiếu nghĩa với cha mẹ, thì gia đình đó thực sự là hạnh phúc. Những cái gì cha mẹ làm, cha mẹ nói, cha mẹ nghĩ đều có ảnh hưởng đến con cái. Có thể nói xã hội văn minh là xã hội có những con người sống có hiếu, có nghĩa, có tình.

Mùa Vu lan là cơ hội để cho tất cả Tăng Ni, Phật tử tu tập tốt, làm tất cả mọi thiện sự, cúng dường Tam Bảo, giúp đỡ người già neo đơn, xây nhà tình nghĩa, làm mọi việc từ thiện, cứu đời, giúp người… Tất cả đều theo tinh thần “Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ”, tu làm sao mà ở trên mình phải đền đáp được bốn ơn nặng - Ơn cha mẹ, ơn thầy tổ, ơn chúng sinh, ơn tổ quốc. Đây gọi là “tứ đại trọng ân”. Chúng ta gắng tu để trở thành một người tốt báo đáp được bốn ơn đó, xứng đáng là một công dân tốt với xã hội, là một người Phật tử chân chánh.

Lễ Vu lan đã ăn sâu vào đời sống văn hóa tâm linh của con người. Không những vậy, lễ hội Vu lan đã ăn sâu vào đời sống tâm linh của cả nhân loại. Lễ hội Vu lan này còn có tác dụng mạnh đến cả những thế giới vô hình. Đến ngày này chúng ta làm tất cả mọi điều tốt, mọi điều lành rồi hồi hướng cho những người đã khuất, hoặc cha mẹ mình, hoặc cha mẹ nhiều đời của mình, hoặc Cửu Huyền Thất Tổ, hoặc những chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn, tất cả những anh linh bảo vệ hồn thiêng của sông núi…

Tính nhân văn của ngày lễ hội Vu lan rất sâu xa, rất đậm tình, không những loài người mà cả loài vật, không những loài vật mà luôn cho những người đã khuất. Tinh thần của Vu lan là xâu kết tình người, xâu kết tình làng nghĩa xóm, tình đồng bào, tình nhân loại, tình quê hương đất nước. Ngày này cũng suy tiến công trạng của những bậc tiền hiền, có công giữ nước, giữ làng. Có thể nói đây là ngày lễ hội văn hóa tình người.

Đến cuối cùng của lẽ sống chính là sự yêu thương. Và, sự yêu thương đó khởi đầu là cha mẹ đối với con cái, rồi con cái yêu thương cha mẹ. Sự hiếu thảo là điềm lành cho những thành công rực rỡ về sau của con cháu. Chúng ta thường thấy những đứa con sống hiếu thảo lớn lên nếu không giàu có thì cũng là người tốt được mọi người khen ngợi, để lại tiếng tốt cho đời.

Những người con hiếu thảo sau này lớn lên, do cái phước của mình thường thành nhân chi mỹ và làm ăn dễ phát đạt, dễ thành công trên đường đời. Còn, những người nào sống bất hiếu, bất nghĩa thì thường hay gặp họa ương, bị mọi người khinh khi, rẻ rúng, xem thường. Nếu có làm điều gì thành công thì cái họa cũng thường kề bên để trả lại cái nhân mà mình đã bất hiếu với cha mẹ.

Có thể nói một cách khẳng quyết rằng, sự hiếu thảo là điềm lành cho hoa trái trĩu nặng. Ngày nay tất cả những người con Phật nhớ lại nguồn cội của mình để quay về nương tựa và làm những điều thiện lành, nuôi lớn tình thương vô ngã vị tha, đề cao chữ hiếu trong lý duyên sinh của nhà Phật, đó là lý tưởng sống cao đẹp trong văn hóa dân tộc Việt Nam và các dân tộc tiến bộ trên toàn cầu. Mùa Vu lan, chính là mùa của yêu thương, trở về và đáp đền ân nghĩa.

“Dù ai buôn bán đâu đâu
Cứ rằm tháng Bảy mưa ngâu thì về”

Wednesday, October 22, 2014

Sự nóng giận

Posted by Tâm Kim at 8:04 PM 0 Comments

Cơn giận bắt nguồn từ đâu? Vốn dĩ khi chúng ta được sinh ra không có nó, vậy nó phải là một cái gì tập nhiễm về sau. Không chỉ là tánh khí nóng giận, mà tất cả những thói quen, tập quán, cho đến quan điểm, nhận thức của mỗi chúng ta đều là như vậy. Cho nên thiền dạy buông xả tất cả để trở về cái bản lai diện mục của mỗi người. Đã thấy được bản lai diện mục thì biết tìm cơn nóng giận đó ở đâu?
---------------------------------------
Cùng xem câu chuyện dưới đây về sự nóng giận

Một thiền sinh đến gặp ngài Bankei và than phiền: “Bạch thầy, tánh nóng giận của con không sao kiềm chế được. Con có thể làm gì để đối trị?”

Thiền sư Bankei đáp: “Điều con nói đó thật lạ lùng! Hãy cho ta xem nào.”

Thiền sinh nói: “Nhưng ngay bây giờ con không thể chỉ cho thầy xem được.”

Thiền sư hỏi: “Thế đến lúc nào thì con có thể cho ta xem?”

Người thiền sinh trả lời: “Bạch thầy, nó nổi lên không sao biết trước được.”

Thiền sư Bankei kết luận: “Thế thì nó chắc chắn không phải là bản chất thực sự của con. Nếu là bản chất của con thì con sẽ có thể cho ta xem bất cứ lúc nào. Khi con sinh ra không có nó, và cha mẹ cũng chẳng trao nó cho con. Hãy nghĩ kỹ về điều đó.”

Chấp nhận là yêu thương - Đừng đánh mất tình yêu

Posted by Tâm Kim at 7:48 PM 0 Comments
Hôn nhân là một sự kết hợp lâu dài mang tính bổ khuyết cho nhau.


Trong suốt thời gian yêu nhau cho đến lúc cưới nhau, thường thì các bạn rất ít có khả năng thấy hết những khuyết điểm của nhau. Nói như người xưa là: “Khi thương quả ấu cũng tròn.” Bởi thế, mọi thứ đều mang một sắc hồng tươi đẹp khi hai người yêu nhau.

Nhưng tất cả chúng ta đều là những con người, và vì thế không ai là toàn vẹn cả. Vấn đề là bạn có thái độ như thế nào với những khuyết điểm tất nhiên phải có của người bạn đời. Qua một thời gian chung sống, tất cả mọi thứ đều sẽ dần dần phơi bày ra trọn vẹn, cho đến cả những thói tật nhỏ nhặt nhất của mỗi người cũng đều sẽ được biết rõ.


Việc bạn thấy biết rõ mọi khuyết điểm của vợ hoặc chồng mình là một điều tất nhiên và tự nó không có gì đáng nói. Thế nhưng vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn khi các bạn có điều gì đó bất đồng hoặc không vừa ý nhau. Vào lúc này thì “quả ấu” không “tròn” nữa, mà được nhìn với hình dạng thật của nó! Tệ hại hơn nữa là, những khuyết điểm nhỏ dễ dàng được phóng đại lên, và những điểm rất bình thường có khi cũng trở thành những khuyết điểm gây khó chịu.

Tâm lý rất bình thường này lại ít khi được chúng ta quan tâm đến. Bởi vì nếu biết khách quan nhận xét thì chúng ta sẽ thấy ngay được sự vô lý trong những cách ứng xử của mình. Nhưng người ta thường nói “giận mất khôn” mà!

Điều khôn ngoan là chúng ta cần biết chú ý ngay từ khi mọi việc vẫn còn đang tốt đẹp. Anh ấy hoặc cô ấy tất nhiên là phải có những khuyết điểm nhất định, cũng như bản thân bạn cũng có những khía cạnh không tốt nào đó, bởi vì các bạn chỉ là những con người bình thường như bao nhiêu con người khác. Tuy nhiên, bên cạnh những khía cạnh không tốt đó, còn có biết bao nhiêu điều tốt đẹp đáng yêu khác. Và chính những điều đó đóng góp tích cực vào việc xây dựng hạnh phúc gia đình của các bạn. Ngược lại, sự lưu tâm đến những khuyết điểm của nhau chỉ làm tổn thương cho mối quan hệ giữa đôi bên.

Điều rất thực tiễn là, nếu bạn mong mỏi tìm được một người vợ hoặc chồng hoàn hảo về mọi khía cạnh, bạn sẽ không bao giờ gặp được một con người như thế. Và giá như có thật một con người như thế, chắc chắn là anh ta hoặc cô ta sẽ chẳng bao giờ để mắt đến bạn đâu, bởi vì làm thế nào mà bạn có thể tương xứng được với một người như thế?

Vì thế, hãy biết ơn một sự thật là bạn đã gặp được người vợ hoặc chồng có khuyết điểm. Điều đó tạo nên một sự cân đối tất yếu cần có để làm nền tảng cho một cuộc sống hòa hợp hạnh phúc, như ông bà xưa vẫn nói một cách nôm na nhưng hoàn toàn chính xác: “nồi nào, vung nấy”.

Chấp nhận những khuyết điểm của nhau trong cuộc sống lứa đôi là một thái độ khôn ngoan và thực tiễn, giúp ngăn chặn ngay từ đầu rất nhiều mầm mống của sự bất hòa hay rạn nứt trong mối quan hệ vợ chồng. Nhưng đó không có nghĩa là một thái độ cam chịu, tiêu cực. Hôn nhân là một sự kết hợp lâu dài mang tính bổ khuyết cho nhau. Khuyết điểm của mỗi người tất nhiên là vẫn cần phải sửa chữa, thay đổi, nhưng thái độ chấp nhận một khuyết điểm để dần dần thay đổi nó hoàn toàn khác với sự phê phán không hài lòng. Nếu các bạn hiểu đúng vấn đề, bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều mà không còn mang nặng trong lòng những bực dọc không cần thiết.

Sự chân thành cảm thông và chia sẻ những điều tốt cũng như xấu của nhau là động lực mãnh liệt giúp cả hai không ngừng phấn đấu vươn lên hoàn thiện bản thân, và nó cũng giúp cho không có ai trong hai người phải mang nặng mặc cảm về những khiếm khuyết của bản thân mình.

Danh Mục

Recent Articles

about me

Name: Pig Ella
Birthday: 12/02/1992
Facebook: Tâm Kim (Ellacos)
Fanpage: Cảm Xúc Gốc
Address: Vĩnh Phúc
Email: tamkim.91@gmail.com / tamkim.smile@gmail.com

A photo on Flickr
back to top