Showing posts with label TinhYeu. Show all posts
Showing posts with label TinhYeu. Show all posts

Friday, December 19, 2014

Dẫu không đi tới cuối con đường

Posted by Tâm Kim at 6:29 AM 0 Comments
Anh nghĩ rằng khi chia tay cô anh đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mọi sự đau đớn, nhưng giờ đây anh mới biết được tận cùng của nỗi đau là gì.

>> Đi Tìm Hạnh Phúc...

>> CÒN TÌNH YÊU ẤY, LỖI LẦM SẼ QUA


Hai giờ chiều, anh đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp như con sâu lười nhác không chịu chui ra khỏi cái kén vậy. Tiếng điện thoại reo lên những hồi chuông ngay bên tai anh. Anh mơ màng, khua khua chiếc điện thoại, cầm trên tay. Nheo mắt nhìn xem ai gọi anh vào giờ nay. Là điện thoại của cô, người mà bốn năm nay anh vẫn lưu trong danh bạ với hai từ mà anh cho là ý nghĩa nhất cuộc đời của một người đàn ông: “vợ yêu”. Anh ngạc nhiêu vì từ khi anh và cô xa nhau tới giờ rất hiếm khi cô gọi cho anh vào giờ này, dù đó có là ngày chủ nhật như hôm nay. Anh cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng. Ánh nắng của ngày đông làm da anh khô rát khiến anh tỉnh táo hơn. Anh nở một nụ cười tươi như ánh nắng ngày hôm nay vậy.

- Alo. . . Anh cố làm ra cái giọng ểu oải nhất có thể như đang muốn nhận lại từ cô những gì yêu thương, ngọt ngào nhất.

- Chồng ơi! Em say rồi.

Cô cũng trẻ con không kém. Giọng cô như một đứa trẻ con bị đau đang muốn nhận được muôn vàn yêu thương từ anh. Cô luôn vậy, luôn làm cho anh cảm thấy yêu và được yêu. Anh hạnh phúc vì điều đó. Nhưng anh lấy lại giọng, bình thản nói với cô.

- Lại đi tiếp khách với cơ quan à.

- Chồng ơi! Em xin lỗi. Em xin lỗi.

- Biết thế thì uống ít thôi chứ. Anh có nhiều lỗi đâu mà suốt ngày cho em xin.

Anh biết cô cũng không thích mỗi lần phải đi tiếp khách như thế này. Cô không uống được nhiều mà lần nào đi cô cũng phải uống. Nhưng biết làm sao được, công việc đòi hỏi phải thế. Một nhân viên mới của văn phòng huyện ủy cô thường xuyên phải cùng với các anh chị trong văn phòng đi tiếp các đoàn khách trên tỉnh về thăm và kiểm tra. Nhiều khi những lần đi thực tế dưới các xã cũng phải như vậy. Trên miền sơn cước này mời nhau chén rượu là thể hiện lòng hiếu khách của người dân nơi đây nên khó có thể từ chối. Cô lại là người mloiws nên không thể trốn tránh được. Anh hiểu và thương cô nhiều hơn. Nên thi thoảng gọi điện anh cũng chỉ nhắc nhở cô uống ít thôi. Anh lo cho sức khỏe của cô. Và anh nghĩ con gái thường xuyên tiếp khách, uống rượu như thế cũng không được hay.

- Em muốn . . . nói với anh chuyện này

- Vợ nói đi.

- Em . . .

- Em nói đi. Đừng làm anh hồi hộp thế chứ. Hay bảo anh cưới hihihi. . .

- Thôi không có gì. Thế anh đang làm gì?

Với sự nhạy cảm của mình, anh biết được có chuyện gì đó cô muốn nói với anh. Anh hỏi lại cô.

- Em nói đi?

- Nói gì anh?

- Thì cái em đang định nói.

- Không có gì cả đâu. Anh ngủ tiếp đi. Em phải vào tiếp khách tiếp rồi mọi người đang gọi.

- Với anh mà còn úp mở thế à. Nói anh xem nào.

- Em phải nói với anh gì đây anh. Nói với anh là giờ em đang thích một người khác. Nói với anh là em nghĩ đến người đó nhiều hơn anh. Nói với anh là em đang dần quên anh và nhớ đến một người khác nhiều hơn nhớ anh à.

Đầu dây bên kia không còn là giọng nói nhẹ nhàng và ngân dài nữa. Những gì cô nói ra mạnh mẽ và dứt khoát hơn. Dường như cô đã lấy hết can đảm của mình để thối ra những lời chắc nịch như vậy. Anh cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra nhưng anh không nghĩ rằng cô sẽ nói với anh những lời này. Đến khi nghe những lời này từ cô anh cũng không thể nào tin được. Anh như chết đứng. Từng lời cô nói anh nghe rõ một một, anh nhận thức được rất rõ những điều cô nói không chỉ bằng tai, đi vào não bộ mà còn cảm nhận bằng cả con tim. Chính anh cũng đang không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh không còn biết được bầu trời lúc đấy như thế nào. Anh chỉ cảm thấy một màu xám xịt trước mắt anh, miệng anh cứng lại, cổ họng anh khô khốc và đắng ngắt. Ngực anh như có một vật gì đè nặng lên làm anh không thể nào thở được. Bức tường phía sau lưng anh là cái duy nhất giúp anh không ngã quỵ. Đầu dây bên kia, cô cũng im lặng. Tiếng xin lỗi, xin lỗi được lặp đi lặp lại của cô làm anh trở về với thực tại. Anh không biết nước mắt của mình rơi tự khi nào. Lấy hết bình tĩnh anh mới có thể nói lên được:

- Em nói tiếp đi.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Anh nhắc lại trong tiếng nấc nghẹn:

- Em nói tiếp đi.

- Em xin lỗi. Nhưng tình yêu em dành cho anh không còn như trước nữa. Bây giờ trong em đã có người khác.

Câu nói này của cô lại khiến tim anh quặn đau hơn, khiến cho nước mắt anh rơi nhanh hơn, nhiều hơn. Anh luôn yêu cô, luôn tin tưởng tình yêu của anh và cô sẽ có một cái kết đẹp sau bốn năm gắn bó. Dù xa cách nhưng anh càng yêu cô nhiều hơn. Mới xa nhau gần năm tháng mà mọi chuyện đã trở nên như vậy sao. Thời gian gần đây anh và cô ít gọi điện, nhắn tin với nhau hơn, nhưng anh nghĩ đó là do cả hai đều bận công việc. Vậy mà tại giây phút này đây cô lại nói những lời này với anh. Giờ anh mới hiểu bị phụ bạc đau đớn thế nào. Anh nói từng câu rời rạc trong nước mắt vì những cơn nấc nghẹn:

- Giờ em tính sao?

- Em yêu anh? Nhưng tình yêu của em không đủ lớn. Buông tay em ra đi anh.

Những lời cô nói với anh cứ như những liều thuốc độc đang phá đi tâm can anh, như con dao đâm vào anh từng nhát một. Đau đớn là thứ mà anh có thể cảm nhận rõ nhất lúc này. Ngoài đau đớn ra anh không còn biết được những gì đang diễn ra xung quanh anh.

- Em suy nghĩ kỹ chưa?

- Thôi em say quá rồi. Anh xem như em chưa nói gì nhé. Quên chuyện này đi. Em phải vào rồi. Khách đang chờ.

Câu nói vừa dứt, cô vội vàng tắt máy. Anh không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy. Anh không muốn mất cô. Anh không nghĩ tình cảm bốn năm qua giữa anh và cô lại chỉ như một giấc mơ. Bất chợt một trong hai người tỉnh giấc thì mọi thứ trở về thực tại với con số không. Họ chẳng là gì của nhau cả. Anh hoang mang, lo lắng sẽ mất cô. Nếu là giấc mơ xin hãy cho anh ngủ mải, ngủ mải. Anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Có phải cô sợ anh và cô không đến được với nhau? Có phải cô sợ khoảng cách 300km giữa anh và cô? Có phải cô đã có người khác? Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi lại cho cô.

- Đấy có phải sự thật không. Em muốn buông tay anh thật sao?

- Em không muốn lừa dối anh. Đó là sự thật, buông tay đi anh nhé. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả anh và em.

- Em suy nghĩ lại đi. Tình cảm bốn năm qua chỉ như thế thôi sao. Nói chia tay là chia tay sao. Coi như anh chưa nghe thấy em nói gì hết? Em suy nghĩ lại đi rồi hãy trả lời anh. Cuối tuần sau nhé. Em suy nghĩ lại đi cuối tuần sau trả lời anh. Được chứ.

Anh đang muốn níu kéo một cuộc tình đã hết hay anh vẫn đang cố bám víu lấy một chút niềm tin vào tình yêu mà cô dành cho anh.

- Không cần đâu anh. Em suy nghĩ kỹ rồi mới nói chuyện này với anh. Hãy buông tay em đi. Hãy hận em, ghét em thật nhiều vào.

- Làm sao anh có thể hận em được, hận em chỉ làm cho anh nhớ em nhiều hơn thôi, yêu em nhiều hơn thôi. Anh xin em, hãy nghĩ lại đi. Em không tìm được ai vừa ngoan, vừa hiền, vừa đẹp trai, lại yêu em nhiều như anh đâu.

Anh vừa nói, vừa cười trong nước mắt. Đó là câu nói mà anh vẫn thường nói cho cô nghe khi hai người ân ái bên nhau. Những lúc như vậy cô lại tựa sát vào anh và ôm anh thật chặt như muốn anh là của riêng cô.

- Anh biết em là người không dễ gì thay đổi quyết định mà. Em buông tay. Em không muốn lừa dối anh và càng không muốn có lỗi với người em đang quen. Thế nhé anh.

Đầu dây bên kia tắt máy. Anh thẩn thờ buông điện thoại xuống. Trước mặt anh chỉ còn là những mảng nhạt nhòa. Tim anh đau đớn, nước mắt vẫn cứ rơi theo những cờn nấc dài. Một lúc sau, anh hít những hơi thở thật dài và rồi trở vào phòng. Anh đang cố để thôi những cơn nấc nghẹn, để nước mắt thôi đừng rơi. Anh không muốn Nguyên – đứa bạn cùng phòng của anh biết chuyện và càng không muốn bạn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh.

Một lúc sau anh bước vào phòng. Ngồi xuống chiếc máy tính như không có chuyện gì xảy ra. Bật máy tính lên, anh vào trang mp3.vn, mở đại một abum lên. Cắm mặt vào máy tính như vẻ đang chăm chú xem một cái gì đó say sưa. Nguyên ngồi trên giường vẫn say sưa lướt face trên điện thoại mà không để ý đến đôi vai của anh đang run run. Đến giờ Nguyên đi làm, anh cũng chỉ mong đến giây phút đó để anh được sống thật với cảm xúc của mình. Anh đóng kín cửa, cuộn tròn người trong đống chăn. Tim vẫn đau nhói, nước mắt kìm nén nảy giờ cứ thế trào ra. Nhạc vẫn cứ vang lên. Rồi anh cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc anh tỉnh giấc, trời cũng đã tối. Tự nhiên anh thấy sợ căn phòng này. Anh biết nếu anh còn ở trong căn phòng này một mình, anh càng thêm yếu đuối. Anh càng thấy đau đớn và nước mắt lại rơi. Anh không muốn thấy mình yêu đuối. Anh không được phép yếu đuối.

Nghĩ thế rồi anh lấy vội chiếc áo len khoác lên người và bước ra ngoài. Anh không đi xe, anh chọn cách mà anh vẫn thường làm mỗi khi có chuyện gì buồn hay có chuyện phải suy nghĩ. Đi bộ làm anh thấy tâm trí thoải mái hơn. Anh bước tưng bước chậm rãi. Anh chọn cho mình con đường dài và vắng vẻ vì anh cần sự tỉnh lặng để suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Thi thoảng lại có những cơn gió thổi qua làm cho đêm nay thêm giá buốt hơn. Những cơn gió mang theo cái lạnh của những ngày giữa đông đang lùa vào trong lớp áo len mỏng. Anh không khép hai vạt áo lại, để mặc cho gió thổi bay hai tà áo, mặc cho cái lạnh len lỏi qua lớp áo len mỏng vào lớp da anh tê cứng. Cái lạnh kia có thấm gì với cái giá lạnh trong tâm hồn anh lúc này. Suy nghĩ hiện lên trong đầu anh lúc này là phải gặp ngay cô để nghe trực tiếp nói ra. Bốn năm yêu nhau, có những lúc hiểu lầm nhưng chưa bao giờ anh và cô giận nhau quá hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ giận dỗi mà nói chia tay. Chẳng có lý do gì để cô nói lời chia tay cả. Anh không tin vào điều này. Anh nghĩ chỉ là cô suy nghĩ vu vơ thôi. Gặp nhau rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trời đã khuya, anh cần phải về phòng, Giờ này Nguyên cũng đã đi làm về rồi. Anh không muốn bạn anh lo lắng và anh cũng cần chuẩn bị cho chuyến đi xa vào sáng mai. Về tới phòng Nguyên đã cuộn tròn trong chăn với giấc ngủ ngon lành. Nhìn vào điện thoại, đã gần sang ngày mới. Có 5 cuộc gọi nhỡ. Anh cũng chẳng quan tâm ai đã gọi anh. Anh đã mệt, đôi chân mỏi nhừ. Chẳng thèm tắm rửa, anh đặt mình xuống giường. Anh đã quá mệt mỏi. Anh không nghĩ được gì nữa và rồi anh chìm dần vào trong giấc ngủ.

Hôm sau anh bắt chuyến xe sớm nhất để lên gặp cô. Suốt bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe lòng anh như lửa đốt. Anh chỉ mong sao thật nhanh để đến bên cô, để nghe cô nói rằng tất cả những gì hôm qua chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của cô mà thôi, không có chuyện gì cả. Và rồi anh và cô lại cùng nhau rong ruổi đi lên con dốc ấy nhìn ngắm cảnh hoàng hôn.

- Alo em à! Anh đang ở bến xe. Em ra đây đi.

- Anh lên đây làm gì. Anh và em đã hết rồi. Anh lên cũng chẳng làm em thay đổi quyết định đâu.

- Anh không tin những gì em nói là sự thật. Anh muốn gặp em. Muốn trực tiếp nghe em nói. Làm sao anh có thể tin được chứ.

- Anh về đi.

- Không gặp được em anh không về. Anh chờ em trước cổng bến xe nhé.

Câu nói vừa dứt anh vội vàng tắt máy như không cho cô có cơ hội để nói lời từ chối. Anh ngồi chờ đợi, trong lòng anh vẫn lo lắng cô sẽ không ra gặp anh. 30 phút, rồi một tiếng trôi đi nhưng vẫn không thấy cô đâu. Anh vẫn kiên trì ngồi đó, đưa tầm mắt ra xa, hướng mà cô vẫn thường đi tới để đón anh mỗi lần anh lên thăm cô. Chiếc xe Vision màu trắng dừng ngay trước mặt anh. Cô bước xuống xe. Người đàn ông đèo cô phóng xe đi để cô ở lại. Đó là một người đàn ông khoảng chừng 28 – 30 tuổi, khá chững chạc và đẹp trai. Cô mặc chiếc váy xòe màu xanh mà anh vẫn thường khen cô mặc rất hợp. Nhưng chiếc váy giờ cô mặc không còn ôm lấy vòng eo của cô như trước nữa. Mới hai tháng không gặp mà cô đã gầy đi nhiều.

- Có chuyện gì anh nói nhanh lên. Bạn trai em đang chờ.

- Em . . . Em muốn chia tay thật sao? Anh có phải đang mơ không ?

- Giờ em chỉ biết nói lời xin lỗi anh thôi. Tình cảm em dành cho người ấy lớn dần lúc nào em không hề hay biết. Em xin lỗi!

- Sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy chứ. Mới hôm qua anh còn có em, vậy mà giờ đây lại như vậy sao. Làm sao anh có thể tin được? Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây? Hãy quay lại với anh đi em.

Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Những giọt sương đọng lại trên vai cô ướt nhòe.

- Anh yếu đuối thế này sao? Người em từng yêu yếu đuối thế này sao? Anh phải mạnh mẽ lên ngay cả khi không có em ở bên. Em không xứng với anh đâu. Anh về đi.

- Đừng làm vậy với anh mà em.

- Anh về đi. Người yêu em đang chờ. Em phải đi rồi.

Câu nói “người yêu em” làm tim anh quặn thắt. Câu nói đấy trước kia là dành cho anh cơ mà. Giờ đây có phải là anh đâu. Anh đau đớn buông cô ra. Vậy là anh đã mất cô. Giờ đây cô đã có người khác.

Cả một tuần tiếp theo với anh là những ngày dài lê thê. Anh không buồn đi dạy nữa. Mối lần lên lớp anh thường cho bon trẻ chơi nhiều hơn là học. Anh không còn tâm trí nào để truyền đạt cho bọn trẻ. Anh cáu ghắt với chúng chẳng vì lí do nào cả. Có khi anh quên cả việc lên lớp. Có hôm anh lại đến rất sớm nhưng đến nơi anh mới biết hôm nay anh không có tiết dạy. Đó là những điều mà trước đây anh chưa từng phạm phải. Một vài lần anh đã bị nhắc nhở. Hôm nay chị giám đốc lại gọi anh lên. Anh không thể mãi thế này được nữa. Anh phải lấy lại tinh thần. Anh phải làm việc. Anh không thể để mất công việc mà anh đã rất vất vả mới kiếm được. Và hơn hết anh phải làm gì đó để đẩy cô ra ngoài tâm trí của anh. Anh tự hỏi phải làm gì để không nghĩ về cô. Đúng. Phải làm gì đó để không còn thời gian nghĩ về cô nữa. Nhưng thời gian rảnh của anh lại rất nhiều. Cả tuần anh có tám tiết dạy. Tính ra anh đi làm có 12 tiếng một tuần ( tính cả thời gian anh đi đi về về). Chính vì vậy mà anh có thời gian nghĩ về cô nhiều hơn, anh đau khổ và khó khăn hơn để quên đi chuyện này. Anh phải làm cho mình bận rộn để không còn thời gian nghĩ về cô nữa.

Không như những người đán ông khác, mỗi lần thất tình họ tìm đến rượu, thuốc lá và những thứ vô bổ khác. Họ uống cho say để quên đi tất cả. Anh là người sống lý trí, anh không làm như vậy. Anh ghét rượu. Anh ghét cái vị vừa cay, vừa đắng của nó. Nghĩ đến đây anh như chợt nhớ ra điều gì đó. Ánh mắt xa xăm buồn của anh đã thú nhận anh lại nghĩ về cô. Cô cũng ghét rượu như anh. Rượu làm cho con người ta mất đi tự chủ. Anh lại nghĩ về cô, lại buồn. Anh không thể mãi như vậy được. Anh đã lên kế hoạch cho những tuần làm việc tiếp theo.

Ngoài thời gian đến trường dạy, anh sẽ đến nhà người bạn thân của mình phụ giúp bạn anh bán hàng. Hi vọng không khí ở cửa hàng tạp hóa những ngày gần tết sẽ giúp anh tốt hơn. Dường như kế hoạch của anh đã phát huy hiệu quả. Cả chân tay và đầu óc của anh lúc nào cũng phải làm việc khiến anh không còn có thời gian nghĩ về cô nữa. Tối đến, hơn 10 giờ anh mới trở về phòng, tắm giặt và dọn dẹp qua một chút sau đó anh lại chuẩn bị giáo án cho tiết dạy ngày hôm sau. Lúc anh đặt lưng lên giường là lúc anh thừa mệt để có một giấc ngủ ngon lành tới sáng. Cửa hàng tạp hóa nằm gần khu sinh viên ở nên khá đông khách. Những hôm cuối tuần anh đến làm cả ngày phụ giúp bạn. Anh gặp gỡ và trò chuyện với một vài người khách quen. Anh cười nhiều hơn với khách hàng nhưng đó không phải là nụ cười tỏa nắng trước kia nữa. Anh cũng đã chú tâm hơn với công việc chính của mình và tìm lại được niềm vui với công việc dạy dỗ trẻ con. Một niềm vui trong công việc khiến anh tự hào vì không phải người đàn ông nào cũng có được. Niềm vui của một thầy giáo dạy mầm non. Công việc mà khi anh nói ra ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Đúng. Anh là giáo viên dạy Kỹ Năng Sống cho học sinh mầm non. Anh bắt tay vào soạn giáo án, chuẩn bị bài tập cho bọn trẻ, lên mạng tìn thêm thông tin, . . Anh rất thích trẻ con chính vì vậy mà anh không thấy áp lực với công việc của mình. Trái lại anh thấy vui vì mỗi lần đến trường bọn trẻ lại chạy ra nhốn nháo: Thấy Khôi. Thầy Khôi. Đưa thì ôm cố, đứa thì ôm chân. Cảnh tượng đấy khiến anh nghĩ đến cảnh các bạn trẻ thời nay bắt gặp thần tượng của mình vậy. Chính sự hồn nhiên đến đáng yêu của những đứa trẻ đã làm anh vui trở lại.

Bốn tháng trôi đi chậm rãi như chú rùa bé nhỏ cõng trên lưng chiếc mai khổng lồ vậy.. Công việc ở cửa hàng tạp hóa cũng cho anh thêm một khoản thu nhập. Anh thấy thấy vui vì điều đó. Anh suy nghĩ nhiều hơn về bản thân và về những gì đã qua. Anh không muốn ở lại đây nữa, bởi vì ở nơi đây chẳng còn gì để anh phải lưu luyến. Nơi đây với anh chỉ còn là niềm đau khi góc phố nào, con đường nào cũng gắn với hình bóng của cô. Anh cần phải xa nơi này tìm kiếm một nơi nào đó yên bình hơn. Anh làm đơn đăng ký tham gia chương trình tình nguyện ở các tỉnh miền núi khó khăn theo một chương trình của chính phủ. Bạn bè và người thân của anh hết lời khuyên ngăn nhưng với bản tính của anh thì chẳng thể nào thay đổi được quyết định của anh. Ngay cả thằng bạn thân từ thời còn cởi truồng của anh cũng không hiểu sao anh lại quyết định như vậy.

- Khôi à. Mày suy nghĩ kỹ chứa. Năm năm đấy, không phải mấy tháng hay một năm đâu.

- Mày luôn hiểu tao nhất cơ mà Nguyên.

- Nếu chỉ là vì một người con gái thì có đáng để mày làm như vậy không? Mày làm tao thất vọng quá Khôi ạ.

- Chỉ là một phần thôi. Tao muốn thay đổi. Tao muốn làm một việc gì đấy có ý nghĩa Nguyên ạ.

- Bao nhiêu người muốn ở lại thành phố này, còn mày mày lại chọn cách ra đi tới vùng núi xa xôi là sao ?

- Tuổi trẻ phải trải nghiệm và cống hiến chứ. (Anh cười thật tươi như muốn nói với bạn anh rằng anh sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của anh).

Đành thua cuộc trước Khôi. Nguyên chỉ còn biết dặn dò, động viên bạn mình hãy cố gắng. Hai người cũng chẳng còn có nhiều cớ hội để ngồi cùng nhau nhâm nhi café vào mỗi dịp cuối tuần như thế này nữa. Tuy ở cùng nhau nhưng công việc của Nguyên khá bận rộn. Chỉ có những ngày cuối tuần Nguyên mới có thời gian dành cho mình.

Sau một tháng chờ đợi cuối cùng hồ sơ của anh được thông qua. Giờ anh chỉ còn việc chờ xem anh sẽ được phân đi đâu. Trong thời gian chờ đợi anh đi tìm cho mình một vài quyển sách để đọc. Anh đã tìm cho mình được 2 cuốn sách mà anh rất ưng ý: ” Lễ hội truyền thống các dân tộc Việt Nam – các tỉnh phía Bắc” và quyển ” Văn hóa Việt Nam truyền thống”. Anh nghĩ rằng nó sẽ giúp ích cho anh trong công việc sắp tới. Hai tuần sau anh đã nhận được địa điểm công tác và thời gian bắt đầu nhận việc. Niềm vui đến với anh nhưng không trọn vẹn như anh mong muốn. Điều anh lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Anh được xắp xếp về huyện nơi mà cô đang công tác. Nhưng biết làm sao được đây khi anh đã ký vào bản cam kết và cả hợp đồng rồi. Trước khi lên đường, anh về nhà chơi và ăn bữa cơm chia tay cùng gia đình và những người bạn của anh. Nói là vậy chứ đó cũng là một dịp để bạn bè lâu lâu gặp mặt, hàn huyên.

Một ngày vui và bận rộn kết thúc bằng cảnh anh đang nằm lăn lóc trên giường và nồng nặc mùi rượu. Dù không thích tụ tập rượu chè nhưng ngày hôm nay anh đã uống khá nhiều. dù vậy cũng không đủ để anh quên đi mọi thứ. Khi say anh mới nhận ra một điều, rượu không là cho người ta quên đi hết sự đời như người ta vẫn nói. Rượu càng làm cho người ta nhờ rõ hơn mà thôi. Anh cầm điện thoại lên, nhập số điện thoại của cô. Đã bao nhiêu lần anh lặp đi lặp lại động tác ấy trong suốt thời gian qua, nhưng chưa lần nào anh có đủ dũng cảm gọi cho cô. Nhưng lần này thì khác, rượu đã làm cho anh có thêm dũng khí – đúng là một chất kích thích. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của anh là giọng nói ngọt ngào mà chẳng mấy ai muốn nghe của cô gái bên tổng đài và kết thúc bằng tiết tút tút. Anh đã gọi biết bao nhiêu cuộc chính anh cũng không nhớ nỗi. Ngày lên đường, anh mang theo niềm trăn trở của riêng mình.

Lên đây công tác việc gặp mặt cô là điều không tránh khỏi đó là điều làm anh sợ hãi. Anh phải làm sao đây trong khi suốt sáu tháng qua anh vẫn cố quên cô. Giờ đây cô ở gần ngay bên cạnh anh, cùng làm việc trong cùng một khu nhà. Anh làm sao chịu đựng được mỗi khi nhìn thấy cô. Anh sẽ cho cô thấy rằng anh sống thật tốt hay cho cô thấy một góc khuất ở nơi anh mà bấy lâu nay anh vẫn cố cất đi cho riêng mình. Đoàn của anh có 4 người được phân lên đây công tác. Hai người là con em trong huyện, còn anh và một cô gái chạc tuổi là từ dưới xuôi lên. Đây là lần đầu tiên bọn anh chính thức gặp mặt nhau. Địa bàn công tác là một huyện miền núi còn nhiều khó khăn. Huyện mới được thành lập nên còn thiếu thốn rất nhiều về cơ sở vật chất và nhân lực. Lãnh đạo địa phương đón tiếp rất chu đáo và thân mật. Trong đoàn tiếp đón, anh gặp lại người đàn ông ấy – điều mà anh không hề nghĩ tới.

Anh cứ nghĩ rằng cô là một trong những vị lãnh đạo sẽ đón tiếp anh ở đây nhưng không phải. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc gặp mặt cô ngày hôm nay. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ấy anh không khỏi sững sờ. Dường như ai đang hút hết không khí trong căn phòng này. Anh cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Phải rất lâu sau anh mới lấy lại được bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô.

Người đàn ông vẫn nhìn anh từ đầu buổi đến giờ. Đôi mắt anh ta buồn lắm. Qua giới thiệu, anh được biết anh ta là Quân – làm bên Văn hóa Thông tin của huyện. Dù trong lòng không thấy thoải mái nhưng anh vẫn đáp lại ánh nhìn của Quân bằng một nụ cười và cái cúi đầu chào từ xa. Sau khi được nghe giới thiệu và trao đổi về tình hình của địa phương anh và mọi người được Quân đưa đi thăm quan một vòng các phòng ban ở đây, cũng như khu ăn ở của cán bộ. Mọi người vẫn chăm chú nghe Quân giới thiệu, còn riêng anh anh đi lui hẵn về phía sau đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mà không thèm để tâm xem Quân đang nói gì.

Khu nhà ở của cán bộ là một dãy nhà cấp 4 lụp xụp, không khác xa lắm so với tưởng tượng của anh. Với anh như vậy là có thể sống được. Anh thích đứng ở nơi này. Ở đây anh nhìn thấy một màu xanh của những ngọn núi cao, những thung lũng. Anh hít một hơi thật sâu để xóa đi những lo lắng bồn chồn trong anh. Quân tiến lại gần anh, nói với anh gì đó rất lâu. Quân đưa anh đi đến một nơi. Chính đoạn đường này, anh và cô đã từng nắm tay nhau đi. Vẫn những bông lau như những ngọn cờ phấp phới hai bên đường mà cô vẫn thường bảo anh hái cho cô. Trên đỉnh dốc này, cô và anh đã trao nhau những nụ hôn và những lời hẹn ước. Những mảnh ký ức bấy lâu nay anh vẫn cố giấu kín giờ đây hiện lên trong anh. Những khắc khỏi trong anh giờ đây đã vỡ òa .

- Đến nơi rồi anh. Cô ấy đã ra đi được hai tháng rồi. Trước khi cô ấy mất cô ấy muốn được chôn cất tại đây. Cô ấy vẫn thường ra đây ngồi một mình. Nhiều hôm tôi thấy cô ấy ngồi đây mà khóc. Cô ấy yêu anh và nhớ về anh nhiều lắm.

Anh gục xuống trước nắm mộ, tay khẽ đặt lên tảng đá khắc tên người anh yêu như cách anh vẫn thường vuốt ve má cô trước kia vậy. Anh nghĩ rằng khi chia tay cô anh đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mọi sự đau đớn, nhưng giờ đây anh mới biết được tận cùng của nỗi đau là gì. Nước mắt anh không rơi. Nỗi đau này với anh là quá lớn. Anh giấu những giọt nước mắt vào tận sâu trong tâm khảm. Anh không muốn cô ở dưới suối vàng nhìn thấy anh buồn và đau khổ. Cô đã vì anh mà nói lời chia tay khi biết mình bị bệnh không thể qua nỗi. Cô muốn anh nghĩ cô là là người phụ bạc mà quên cô đi. Cô muốn anh có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cô đâu biết rằng hạnh phúc của anh là được ở bên cô. Anh nở nụ cười với cô, và khẽ nói:

- Anh lên với em rồi đây. Giờ đây anh và em sẽ không rời xa nhau nữa.


Nguồn truyen6s.com

Monday, December 1, 2014

CÒN TÌNH YÊU ẤY, LỖI LẦM SẼ QUA

Posted by Tâm Kim at 12:09 AM 0 Comments
...Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một bức tranh, để thấy đời này hãy còn đẹp lắm.

***
>> Tình Yêu Đích Thực...Liệu Có Không?
>> Thời Điểm Để...Khóc
>> Vết Sẹo Trên Khuôn Mặt Mẹ




Cách đây hơn chục năm, một diễn viên xinh đẹp bị lộ clip giường chiếu với bạn trai, sau đó điều tra thêm thì phát hiện thỉnh thoảng cô cũng làm nghề buôn vốn tự có, thế là cả xã hội thi nhau chửi bới cô không tiếc lời. Nhiều ông đàn ông đàn ang đường đường chính chính, cũng châm biếm chế nhạo cô như con vật, dù trước đó nếu mà được cô cầm tay thôi thì đã hồn xiêu phách lạc. Thậm chí có người còn làm thơ dè bỉu cô với nội dung hết sức tục tĩu và được chia sẻ bằng email một cách vui mừng khôn xiết. Các tin tức cập nhật liên tục khi cô bị bắt, bị đi phục hồi nhân phẩm được mọi người theo dõi sát sao với một thái độ vừa hiếu kỳ, vừa hả hê, mát lòng mát dạ. Cô toan tự tử, nhưng đã được phát hiện và cứu. Nếu cô chết, thì đến bây giờ, xã hội quên lãng cô ngay. Nếu đau xót, thì chỉ có gia đình cô và vài người, may ra.

Lúc đó, mình muốn không vào vòng xoáy ấy. Đi uống cà phê cũng nghe, đi nhậu cũng nghe, thậm chí đi họp cũng nghe. Nhiều lúc tự hỏi, có nhất thiết trí tuệ của bao nhiêu người đi săm soi một người đàn bà đáng thương như vậy không? Có người nói phải trị để xã hội sợ mà không bắt chước? Nhưng cũng có chừa được không? Hay thậm chí lại nhiều hơn. Rõ ràng sau sự cố đó, việc lộ clip nhạy cảm ngày càng nhiều, càng nhiều.

Thời hồng hoang mông muội, cứ có sai lầm, người ta cứ sẽ trừng trị bằng một sai lầm khác, kinh khủng hơn. Lỡ chặt cây cau giết người thì sẽ xử tử hình kẻ thù bằng cách trụng nước sôi và cắt đầu làm mắm. Bắt được ăn cắp phải cấu véo cho tan nát đời người ta mới hả dạ hả lòng, mới sướng tay. Giờ thế kỷ 21. Sao vẫn cứ như xưa? Cũng là con người, có phải côn trùng rắn rết gì đâu mà ghét là lấy cây đập chết ? Cũng đâu phải thời "thay trời hành đạo" như trong tiểu thuyết Kim Dung.

Cư dân mạng quen với khái niệm ném đá. Xưa kia các nước Hồi giáo, những cô gái trót làm liều với người mình yêu, sẽ bị dân làng phạt. Cô gái sẽ bị trói giữa bãi đất trống, tất cả mọi người đi qua, nhặt một viên đá ném vào cô. Có viên đá to, viên đá nhỏ. Có viên rơi trúng đầu, có viên trúng mắt, trúng tay chân. Có người ném mạnh, có người ném nhẹ. Thân thể cha mẹ cô sinh ra, bị tàn phá bởi đám đông cuồng nộ. Rồi cô sẽ chết, chết trong đau đớn tột cùng của cô và trong sự vui mừng hỷ hả của dân làng. Đặc biệt là các nhà hàng xóm, cũng có con gái xấu xí hơn, thì càng vui mừng gấp bội, sự hằn học đố kỵ. Còn ở Việt Nam cũng chẳng hơn gì, một cô gái có hoang thai, sẽ bị gọt đầu bôi vôi, thậm chí thả bè trôi sông, cả làng đứng trên bờ vỗ tay, vui cười hoan hỉ, người đàn bà kia dưới sông, nước mắt ngắn dài, gọi tên cha tên mẹ, tên người thân trong tuyệt vọng và từ từ chìm xuống nước, mất hút.

Dân làng tụ họp, các cụ sai mổ lợn, ăn uống hát hò. Cả làng cười nói xôn xao, chỉ trừ gia đình cô gái nọ.

Khi cái ác đã lên tới đỉnh điểm, văn minh hãy còn quá xa vời. Dù là bây giờ, nó được gọi với một cái tên khác, hình thức khác, nhưng sự tò mò, sự hiếu kỳ, sự đố kỵ, tâm lý đám đông vẫn khiến người ta sống hết sức khổ sở. Giá mà đám đông biết dừng lại, mỗi cá nhân (có lương tâm và có việc để làm) thôi không tham gia vào đám đông ấy nữa, thì sự việc sẽ không đẩy đến chỗ quá xa. Rồi mất hút vì sẽ một sự cố khác, tò mò hơn, xuất hiện, chắc chắn.

Hãy nhìn sự vật với ánh mắt vị tha hơn, hãy coi như là một sự cố trong đời sống văn hóa văn nghệ, chứ xã hội mình còn nhiều điều phải làm lắm. Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một bức tranh, để thấy đời này hãy còn đẹp lắm. Hàng Tàu vẫn có những cái xài rất đượci. Bài viết của Tony lâu lâu cũng có một câu hay chứ bộ.

Xin kết thúc bài viết bằng câu hát trong bài "Biển khát" của nhạc sĩ Trương Ngọc Ninh: "còn tình yêu ấy, lỗi lầm sẽ qua".

Nguồn www.truyenngan.com.vn

Wednesday, November 26, 2014

Tình yêu đích thực...liệu có không?

Posted by Tâm Kim at 8:53 PM 0 Comments
Một khi đã yêu, thì xin anh. Khi yêu đừng quay đầu lại…!

“Phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông say mê“. Đó là phương châm sống của Nhiên, một phụ nữ mạnh mẽ và có chiều sâu. Với Nhiên, tình yêu không phải là thứ quan trọng, phần nào đó thì tình yêu chỉ là một điều thú vị mà thôi. Nhiên khinh bỉ những tên sở khanh, những tình yêu toan tính và vụ lợi, Nhiên đánh giá thấp những người phụ nữ điên đảo vì tình, và hiển nhiên Nhiên không tin vào tình yêu, và cả đàn ông.

Nhiên khá lạnh và dửng dưng với những chuyện không liên quan đến mình, do đó Nhiên thường là đối tượng mà mọi người tìm đến khi cần xin ý kiến, giải quyết tâm sự. Vì Nhiên có óc phán đoán khách quan, đa chiều đa diện và trên hết Nhiên rất biết lắng nghe, điều này tạo sự an tâm cho người đối diện. Trong cuộc sống của Nhiên không tồn tại hai chữ “bạn thân“, mà chỉ có bạn tốt và xấu. Nhiên có một cô bạn tốt, hai người chơi rất hợp ý nhau, đó là Lam.

Lam và Nhiên tuy hiểu nhau nhưng tính tình thì hoàn toàn trái ngược nhau. Cái tên Lam đã dự báo rằng đây là một cô nàng dịu dàng, đơn giản, và sự thật là thế. Lam nhí nhảnh, đáng yêu và rất dễ để hiểu. Còn Nhiên, cái tên cứ nghĩ là hồn nhiên nhưng sự thật lại ngược lại. Nhiên sâu sắc, tinh đời, trầm lắng và trên hết nhiên vô cùng nhạy cảm. Đôi khi những thứ đối lập nhau mà lại đi cùng nhau, kết quả là làm nổi bật cho nhau.

Trong khi Lam được bao chàng trai vây quanh, cưa cẩm, còn Nhiên vẫn đi về lẻ bóng. Không phải do Nhiên xấu hơn Lam, mà do Lam dễ gần và có phần nào đó không lạnh lùng như Nhiên. Tuýp phụ nữ như Nhiên thường làm các chàng trai e dè, Nhiên giỏi giang, mạnh mẽ, bí ẩn và Nhiên rất dễ phát hiện ra suy nghĩ đối phương. Điều này làm các anh chàng không đủ tự tin trước Nhiên, hoặc đó là sự e ngại, trong mắt họ Nhiên là một phụ nữ độc lập, hoàn toàn không cho họ cơ hội nào thể hiện.


Đôi khi Nhiên cũng tự đặt câu hỏi “Mình ghê gớm đến thế sao?“. Không phải, chẳng hiểu sao chỉ cần nhìn thái độ và hành động người đối diện, Nhiên có thể hiểu họ muốn gì. Nhiên ghét những anh chàng sến, những anh chàng nói nhiều và cách cưa gái phổ thông cũng như phổ biến của họ. Cái Nhiên muốn là một anh chàng mạnh mẽ, đủ bao dung và đủ sâu để hiểu Nhiên, hiểu đúng suy nghĩ phức tạp của Nhiên. Đó là một anh chàng của hành động, lãng mạn đúng lúc và luôn tỏa sáng. Điều này chỉ có trong mơ, hoặc giả trên phim, Nhiên cười tự giễu mình!


Nhiên học kinh tế, một ngành đòi hỏi người ta phải có cái đầu lạnh và một trái tim nóng. Từ đó, lợi thế thương trường cũng như thái độ làm việc chuyên nghiệp của Nhiên nhận được sự tán dương của mọi người. Lúc nào người ta cũng khen Nhiên là phụ nữ giỏi giang mà còn đẹp, khen Nhiên còn trẻ mà có tài. Nhưng làm sao Nhiên biết, phụ nữ càng giỏi thì đàn ông càng e dè họ, hiển nhiên là không anh chàng nào dám tỏ tình cùng Nhiên. Nhiên thường giam mình trong phòng làm việc đến tan tầm, khuya muộn mới thu dọn ra về. Hoặc lang thang trên phố một mình, mua sắm một mình và hiển nhiên là cà phê cũng một mình.

Tít, tít. Chuông báo tin nhắn rung lên.

– Tao có người yêu mày ạ. Là Lam nhắn.

– Chúc mừng. Thoát kiếp long bong rồi nhá. Nhiên đáp, miệng khẽ cười, cô bạn đào hoa cuối cùng cũng tìm được người hợp nhãn rồi sao.

– Sắp tới sẽ ra mắt mày. Lam trả lời.

- Uhm. Mau nhé, cưới luôn đi, thèm ăn thèm uống quá rồi. Nhiên chọc.

– Con quỷ. Chờ đó đi, cưới tao thì mày làm phù dâu, tao làm mai cho. Lam chọc lại. Lam biết tiểu chuẩn cỏa Nhiên chứ, đôi khi khuyên mãi Nhiên mà Nhiên chỉ để ngoài tai.

Người yêu Lam là một bác sĩ, gia thế hiển hách và bề ngoài điển trai. Người này hài hước và rất hiểu Lam, hỏi sao cô nàng không đổ cho được. Sau lời chúc mừng, bỗng Nhiên thấy tủi thân lạ. Không phải ghen tị, nhưng Nhiên giỏi hơn Lam, tài năng hơn Lam và có phần sâu và sắc hơn Lam, nhưng sao tình duyên Nhiên lận đận đến lạ. Đã đôi lần người Nhiên yêu không yêu Nhiên, đã đôi lần Nhiên đến sau người ta, những lúc ấy chỉ có thể im lặng và làm việc nhiều hơn.

Ngày cưới Lam, trước đó Lam một hai bắt Nhiên phải làm phù dâu, phải dọn cho lộng lẫy. Chiều lòng cô bạn, lần đầu tiên Nhiên ra tiệm để trang điểm sao cho vừa ý cô bạn mình. Chọn cho mình cái váy ôm màu trắng đính đá, dài đến nửa đùi, mang đôi giày cao lêu khêu. Nhiên vốn đã cao mà nay mang thêm vào thì càng cao hơn, tôn lên dáng đẹp. Xuất hiện ở tiệc cưới Lam, Nhiên nổi bần bật và thu hút ánh mắt của mọi người.

– Woa, đúng là còn đẹp hơn tao suy nghĩ. Lam cười khúc khích.

– Tại mày ép tao đó. Trông thật dị hợm và khó di chuyển quá. Nhiên nói mà như mếu.

– Đẹp mà. Nào nào, đến đây vợ chồng tao giới thiệu này. Nói rồi Lam kéo Nhiên đi, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không.

Trước mặt Nhiên, một chàng trai lịch lãm, ánh mắt xếch trông rất đặc biệt, đó là phụ rể, là bạn thân của chú rể. Ấn tượng, đó là cảm giác đầu tiên anh ta cảm thấy được, anh ta là Quân, một bác sĩ và là bạn tốt của chồng Lam.

– Chào em. Anh ta đưa tay ra và nói.

– Chào anh. Nhiên mỉm cười, nụ cười chuyên nghiệp và thái độ quen thuộc khi đang tiếp khách hàng.

Sau màn giới thiệu của vợ chồng Lam, hai người để cho Nhiên và Quân không gian riêng tư.

– Xem ra hai chúng ta sẽ phải để thế này đến hết bữa tiệc. Nhiên mở lời trước.

– Cũng rất thú vị mà. Quân mỉm cười, nụ cười như tỏa nắng.

– Xem ra anh chưa biết mục đích của họ?. Nhiên hỏi.

- Biết, họ muốn làm mai cho chúng ta. Quân đáp.

– Anh không phản đối?. Nhiên hỏi, tuy nhiên thái độ vẫn bình thản.

– Không. Quân cũng đáp bình thản, anh rất thú vị với thái độ bình thản khó tin ở Nhiên.

Trước khi đến đây, vợ chồng Lam đã nói rất nhiều về Nhiên, nhưng bây giờ tiếp xúc Quân lại thấy còn rất thú vị hơn cả lời vợ chồng Lam kể. Ngay từ cách bắt tay đã thấy Nhiên làm việc rất chuyên nghiệp, thái độ này làm người ta khó đoán trong lòng cô nghĩ gì. Phụ nữ thế này, là lần đầu Quân thấy. Suốt cả bữa tiệc, hai người cũng chỉ tró chuyện them vài câu, còn lại là cùng vợ chồng Lam đi tiếp khách.


Sau ngày hôm ấy, Nhiên cứ nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi, Quân sẽ không nhớ Nhiên đâu. Nhưng không. Tít, tít. Chuông tin nhắn vang lên.

– Cà phê nhé!. Từ một số lạ.

– Ai thế?. Nhiên nhắn lại.

- Là Quân. Chắc em không quên anh.

– Anh cũng không quên em đó thôi. Nhiên đáp. Anh chàng này rất thú vị.

– 5 giờ ở Lạc Lối. Quân đáp lại.

5 giờ.

Nhiên đến Lạc Lối, Nhiên không bao giờ đến trễ và bắt mọi người chờ đợi. Ngồi xuống đối diện Quân, hôm nay quần jean xanh sẫm, áo thun bình thường, kết hợp cùng giày thể thao năng động, trông rất ấn tượng. Nhiên mặc bộ váy công sở do mới ra khỏi công ty, nhìn như một phụ nữ thành đạt.

- Em có tin vào tình yêu sét đánh? Quân nhấp môi ly cà phê rồi hỏi.

– Không, rất phù du. Nhiên thản nhiên.

– Nếu anh nói chúng ta sẽ như thế. Quân nói như đinh ninh.

– Có lẽ anh sai rồi. Em chưa từng nghĩ thế. Nhiên đáp.

- Thử một lần đi. Quân nói.

- Có lợi ích gì?. Nhiên khẽ nhíu mày.

- Rồi em sẽ biết, vậy nhé. Quân mỉm cười, một nụ cười bí ẩn.

Vậy là Nhiên với Quân bước vào quá trình “yêu thử“, khi mà cả hai chỉ trò chuyện vài lần và chẳng biết gì về nhau. Quân không chủ động, nhưng rất quan tâm. Quân không vồn vã, nhưng rất sâu sắc. Quân không bao giờ làm chuyện ngu ngốc, với Quân chỉ những việc chắc thắng mới làm. Nhiên nhớ có lần Quân từng nói “Anh sẽ không xuất hiện khi em cần anh. Mà anh sẽ xuất hiện khi em cô đơn nhất“. Quân cũng bí ẩn như Nhiên, và Nhiên dường như thấy chính bản thân mình ở nơi đó.

Quân điển trai, Quân tài giỏi, Quân chu đáo, và có rất nhiều cô gái để ý Quân. Ai bảo Nhiên không biết, Nhiên biết nhiều nữa là khác, một phần là do vợ chồng Lam kể. Tuy nhiên, Nhiên vẫn bình thản, tỏ ra không có việc gì, vì với Nhiên, ghen là một khái niệm xa lạ. Đêm đến, Nhiên thường nhốt mình trong bốn bức tường nhỏ bé, gậm nhấm nỗi cô đơn của mình, không hiểu sao sự xuất hiện của Quân làm Nhiên thấy không còn trống vắng nữa. Rồi một ngày bất chợt, Nhiên chủ động tìm Quân để giải tỏa. Cả hai không bao giờ thể hiện thái quá, tất cả có chuẩn mực của nó, chỉ ánh mắt nhìn nhau cũng đủ hiểu đối phương muốn gì, đó là cách Nhiên và Quân yêu nhau.

Hai năm sau…

– Khi nào cưới?. Lam giờ đây tay ẵm một đứa con, miệng thì hỏi Nhiên.

– Khi tới lúc cưới. Nhiên đùa. Thật sự Nhiên chưa khi nào nghĩ sẽ cưới Quân.

– Hai năm rồi mà mày còn không bỏ cái suy nghĩ không chồng mà có con đó chứ?. Lam trố mắt sau lời đáp của cô bạn.

– Ừ. Có lẽ còn đó. Nhiên ngẫm vài giây rồi đáp. Nhiên đã từng nghĩ, nếu đến ba mươi rồi mà còn không chồng, thể nào cũng kiếm một đứa con nuôi hoặc đi thụ tinh. Ngoài cửa, Quân nghe hết.

Quân gối đầu lên đùi Nhiên, ánh mắt nhìn lên trần nhà với chùm đèn lấp lánh.

– Cưới nhau em nhé!. Quân nói nghe như vu vơ nhưng thật ra đang quan sát thái độ Nhiên.

– Vì sao?. Nhiên tỏ ra không bất ngờ.

– Vì chúng ta cần nhau để hoàn thiện cho nhau. Quân đáp.

- Nếu không thể hoàn thiện thì sao?. Nhiên hỏi.

– Thì khi đó tính sau. Quân đáp.

Ngày ra mắt gia đình hai bên diễn ra êm đẹp, mọi việc cứ tưởng như sẽ đi đến kết thúc mỹ mãn. Thì sóng gió ập đến.

Sau một tuần đi công tác, Quân thay đổi hẳn. Anh trầm tư, thường suy nghĩ vu vơ, và không còn quan tâm đến Nhiên. Ai bảo Nhiên không biết chứ, không biết từ khi nào nhất cử nhất động của Quân đều gây chú ý cho Nhiên. Với độ sâu sắc của mình, Nhiên thừa biết có gì đó không ổn trong Quân.

– Chúng ta thẳng thắn nhé?. Nhiên hỏi Quân khi anh đang đọc báo bằng ánh mắt lơ đễnh.

– Sao vậy?. Quân chợt giật mình.

– Anh có chuyện. Nhiên nói như khẳng định.

– Có lẽ không giấu được em. Anh không ngờ rằng em lại thẳng thắn đến thế Quan gấp tờ báo rồi ngồi lại ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc xen lẫn lo âu.

– Vậy anh nói ra đi. Nhiên nói.

– Anh có con, một đứa con mà anh mới biết gần đây. Quân nói, vẻ mặt tràn đầy khó xử.

– Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?. Nhiên hỏi lại, cảm giác như bầu trời đang kéo mây và đen kịt lại.

- Một tuổi tròn. Quân băn khoăn.

– Tức là khi chúng ta bên nhau, anh đã làm chuyện sai trái. Nhiên đáp. Khuôn mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đau như dao cắt.

- Đó là một sai lầm của anh. Quân gục đầu xuống tay, không nói gì nữa.

Nhiên như sụp đổ, Nhiên chưa từng nghĩ Quân sẽ phản bội cô. Nhiên chưa từng nghĩ mình sẽ yêu Quân đến chết đi sống lại, nhưng sao bây giờ chỉ thấy rụng rời. Đau đớn hơn, khi chính Quân biết Nhiên là loại người nào, nhưng Quân vẫn làm thế. Điều này thật đau đớn!

– Chúc anh… hạnh phúc. Nhiên nói rồi đứng lên bỏ đi ngay. Vừa về đến nhà là nằm xuống giường khóc nức nở.

Nhiên cắt điện thoại, không liên lạc với ai, cứ giam mình trong phòng ba ngày liền. Ba ngày, không khóc thì xem phim, không ăn thì lại ngủ, không ngủ lại uống rượu, thì ra cảm giác bị phản bội là như thế này. Đến ngày thứ tư, tiếng gõ cửa bên ngoài làm Nhiên không thể ngủ được, mơ màng xộc xệch ra mở cửa. Là Quân. Quân vẻ mặt hết sức lo lắng. Nhiên không nói gì, chỉ để cửa mở thế rồi bước vào, bộ dạng thảm hại đến thê lương.

– Em tự hành hạ mình sao?. Quân hỏi, vẻ mặt hết sức lo lắng.

– Chỉ đang cố thông suốt. Nhiên tỏ thái độ lạnh lùng.

– Sao em không trách anh?. Quân hỏi.

– Vì em không biết trách thế nào. Nhiên đáp.

– Em muốn mọi chuyện như thế nào?. Quân hỏi trong đau đớn.

– Hãy bù đắp sai lầm của anh. Nhiên bình thản.

– Tại sao? Tại sao em lại như vậy? Anh chỉ mong em trách anh, mắng anh, đánh anh mà thôi. Quân nói như cầu khẩn.

- Không. Em sẽ không làm thế. Em muốn anh sống trong sự cao thượng của em. Em muốn anh mãi mãi không thể quên em. Nhiên đáp, có vẻ như cô đang thù hận anh.

– Em… Anh xin lỗi. Quân đau đớn, thì ra Nhiên tổn thương quá lớn, lớn đến độ không còn cảm giác gì. “Em… cho anh cơ hội nhé?. Quân như cầu khẩn.

- Có lẽ đã không còn. Ngay từ đầu chúng ta đã là một sai lầm, thì nay hãy cứ để sai lầm nối tiếp sai lầm. Vốn không thể nào thay đổi. Nhiên cố nén mà đáp.

– Vậy… khi nào chúng ta gặp lại?. Quân cũng cố nén.

– Năm năm sau. Tại Lạc Lối, nếu còn. Nhiên đáp, đi thẳng vào phòng. Quân chỉ đứng nhìn theo bóng dáng ấy khuất sau cánh cửa. Lặng lẽ hồi lâu rồi ra về. Bên trong, Nhiên khóc nấc lên từng tiếng đau lòng.

Năm năm sau…
Trên phố, một người phụ nữ trong bộ đầm đỏ, đeo kính râm đen che nửa khuôn mặt. Đó là Nhiên. Tay cô ấy đang dẫn theo một bé trai, rất dễ thương, đứa trẻ có đôi mắt to nhìn dáo dác khắp mọi nơi. Lạc Lối, ngày xưa ngày nay vẫn còn, tuy nhiên đã sang chủ và thay đổi nội thất.

Trong góc trái, một người đàn ông dáng vẻ lịch lãm của một người thành đạt, vẻ mặt trầm tư. Đó là Quân. Một phụ nữ và đứa bé bước vào, gây nên sự chú ý đột ngột, người đàn ông nhìn thấy cũng giật mình. Dắt đứa trẻ ngồi xuống đối diện Quân, nhẹ nhàng tháo cặp kính đen xuống. Nhiên hiện ra sắc sảo và đẹp hơn xưa.

– Xem ra chúng ta không quên lời nói đó. Nhiên khẽ cười. Nụ cười đầy hàm ý.

– Xem ra em cũng rất mỹ mãn. Quân đáp. Ánh mắt đưa nhìn về đứa bé đang nghịch li nước lọc.

– Anh sống thế nào?. Nhiên hỏi, ánh mặt xẹt qua chút suy tư.

– Rất tốt. Vợ chồng anh hạnh phúc. Anh nói. Nhiên chợt nhói lòng.

– Vậy chúng ta cũng đã không còn gì để vương vấn. Nói rồi Nhiên đứng lên, tay dẫn đứa trẻ.

Chợt đứa bé giật giật tay mẹ, vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Mẹ nói đi gặp ba mà. Thế ba đầu rồi?“.

Quân sửng sốt, đứng vội lên nhìn Nhiên cùng đứa trẻ. Nói vậy, chẳng lẽ… Nhiên biết Quân muốn làm gì. Nhiên đưa mắt nhìn Quân, cái nhìn mỉa mai, miệng nở nụ cười khinh rẻ.

Thì ra cái gọi là tình yêu đích thực, khó có đến thế!

Tuesday, November 25, 2014

Thời điểm để...khóc

Posted by Unknown at 10:17 PM 0 Comments
"Trong thế giới của đàn ông và đàn bà luôn tồn tại mối quan hệ không công bằng. Làm gì có chuyện cả hai người không ai phải chịu thiệt. Sẽ luôn có một người phải hy sinh để giữ cho mối quan hệ đó được lâu bền"

>> Chiếc Váy Cưới 3 Lần Mặc
>> Hà Nội...Ngày Gió Lạnh!
>> Tháng 11 Và Nỗi Nhớ...Anh!


Và phần lớn sự hy sinh ấy đều đến từ anh chứ không phải từ em. Em tự hỏi mình, đã bao lâu rồi em không khóc, đã bao lâu rồi em không mở rộng lòng mình để đón nhận một điều gì đó mới mẻ?

Còn nhớ mùa hè năm ấy, trên con đê đầu làng, anh vẫn đứng ở đó, cười thật tươi đón em. Em về quê thăm anh. Mùa hè nơi miền biển thật kỳ diệu. Gió biển phảng phất mùi mằn mặn, thổi tung mái tóc buông xõa. Em thích mỗi lần cùng anh ra biển, anh sẽ đứng ở mỏm đá gần bờ, bắc tay hình loa, hét thật to rằng: "Anh thích em." Em vẫn thích nghe điều đó, như một sự thật hiển nhiên, rằng người con trai ấy thích em, và nụ cười của anh khi ấy lấp đầy em.

Mà anh à, hình như em chưa từng nói với anh rằng: "Em yêu anh" Hoặc đơn giản chi là: "Em thích anh" Có lẽ em hơi ích kỷ, chỉ đón nhận tình cảm của anh một cách tự nhiên, còn phần mình thì dửng dưng ỳ không hồi đáp. Những lần anh hỏi em: "Em có thích anh - không?", em vẫn chỉ lúi húi quay đi noi khác. Em đưa tay chạm vào má anh, hỏi: "Anh có thiết cần em phải nói không?" Em khi ây vẫn còn chút phân vân với thứ gọi là tình yêu, chỉ xác định được rằng: "Em thương anh" Nhưng sợ nói ra rồi anh lại thất vọng, vì thương chưa phải là yêu, mà anh khi ấy, chắc cũng yêu em thật lòng rồi. Em đoán vậy qua từng cử chỉ và sự quan tâm nơi anh. Em muốn dành thêm một khoảng thời gian nữa đê tiến lại gần anh hơn, để hiểu anh hơn, cùng như hiểu cảm xúc thật của chính mình. Nhưng em đâu biết rằng, em vẫn tiếp tục, nhưng anh thì không thế đợi. Tình cảm nếu chỉ đến từ một phía sẽ chết yểu.

Em phân vân quá lâu trong mớ cảm xúc hỗn độn, anh vẫn dành sự quan tâm cho em nhưng thưa dần. Cái ngày mà em chắc chắn với thứ tình cảm của mình nhất lại là ngày phải tiễn anh đi, đến một vùng đất mới, nơi em không thể gặp anh mỗi ngày. Anh đi nghĩa vụ quân sự, em thật ngốc khi không nhận ra thứ tình cảm đặc biệt anh dành cho em, dù chi là cái níu tay khi băng qua đường quốc lộ đầy rẫy ô tô lao vun vút. Em ích kỷ khi mặc nhiên coi anh là của mình mà không nghĩ rằng chưa có gì là chắc chắn giữa hai ta. Em vẫn im lặng trước những câu tỏ tình nhiều đến chán nản của anh. Và giờ thì em hối hận thật sự, nhưng không còn cách nào để sưởi ấm lại mối quan hệ đóng băng này rồi. Em khóc những giọt nước mắt tiếc nuối. Nhưng em hứa đây là lần cuối em khóc vì bản thân. Hãy để em đợi anh thêm chút nữa, để bù đắp quãng thời gian nguội lạnh đã qua. Anh an tâm, em sẽ đến với anh bằng tình yêu, thứ em đã xác định nằm lòng. Và em sẽ không ngại ngần nói rằng: "Em nhớ anh"

Khóc có hai thời điểm, khi bạn vui hoặc khi bạn yếu đuối đến cùng cực vì cô đơn. Em chọn cho mình cả hai thời điểm, chỉ để xác định rằng trong tim mình tổn tại một bóng hình luôn thương em mỗi ngày. Và chẳng có ai yêu em... nhiều như anh.



Nguồn goctraitim.vn

Thursday, November 20, 2014

Chiếc váy cưới 3 lần mặc

Posted by Unknown at 8:27 PM 0 Comments
Chị nâng niu chiếc váy, ngồi thẫn thờ dưới ngọn đèn vàng giữa một đêm đông. Vậy là ngày mai, chị thành cô dâu. Ở tuổi 40 của đời người, chị mới có được cái niềm hạnh phúc bình dị ấy. Nước mắt chị trào ra, rơi lên chiếc váy cưới đã 3 lần chị mặc vào mà chưa một lần biến chị thành cô dâu.

Năm chị 22 tuổi, chị mặc chiếc váy ấy lần đầu. Thời ấy, chiếc váy này được coi là “mốt”. Nhưng bi kịch đã xảy đến với chị khi người đàn ông mà chị sẽ gọi bằng chồng ra đi trước ngày cưới không lâu. Một tai nạn đã cướp mất anh đi khỏi vòng tay chị, giữa cái lúc mà chị đang hạnh phúc nhất.

Đó là một sự nghiệt ngã của số phận, nhưng sự nghiệt ngã của người đời còn đáng sợ hơn gấp bội. Những tháng ngày sau đó, chị sống trong sự điều tiếng của những kẻ độc mồm, độc miệng. Họ nói chị số sát chồng, họ nói chị người đàn bà khiến anh phải chết… Chị nuốt nước mắt vào trong, chị cố sống không phải vì họ mà vì người đàn ông chị từng yêu thương chắc chắn không muốn chị phải khóc…



Ở tuổi 40 của đời người, chị mới có được cái niềm hạnh phúc bình dị ấy. Nước mắt chị trào ra, rơi lên chiếc váy cưới đã 3 lần chị mặc vào mà chưa một lần biến chị thành cô dâu. (Ảnh minh họa)

Chiếc váy ấy chị cất vào ngăn tủ. Chị không trốn chạy quá khứ, thi thoảng, chị vẫn mở nó ra xem và hoài niệm về một hạnh phúc tuột khỏi tầm tay nhanh quá. Hơn chục năm sau, chị vẫn lặng lẽ đi về sớm khuya, vẫn một mình ngắm nhìn chiếc váy cưới và mơ mình thành cô dâu… Người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của chị không rõ mặt, có lẽ chị cần đi tìm trong đời thực người đàn ông để hoàn thành ước mơ của mình…

Rồi chị lại yêu… Tình cảm của con người là như vậy, nó có thể tái sinh mãnh liệt trên một mảnh tâm hồn tưởng chừng cằn khô, héo úa. Một số người nói chị sẽ sống cả đời trong cô độc như một cách để tưởng nhớ tình cũ, để tôn thờ nó bất tử. Nếu chị yêu người khác, chị bị coi là phản bội, bị coi là một kẻ vong ơn. Nhưng chị không nghĩ thế. Chị giữ nó trong tim, nơi những bụi bặm cuộc đời không chạm tới được. Còn cuộc sống này, chị sẽ tiếp tục yêu và mơ về hạnh phúc.

Người đàn ông ấy hơn chị 2 tuổi. Chị không hỏi về quá khứ của anh, chị chỉ biết anh đã từng đau khổ trong hôn nhân và giờ anh muốn tìm một người tri kỉ. Anh chị đến với nhau không vụ lợi. Anh cần ở chị một sự bình yên, còn chị cần ở anh một hơi ấm để sưởi những đêm dài cô quạnh của cuộc đời. Anh chị quyết định cưới sau gần 1 năm quen nhau.

Chị nhớ, lần đó chị ướm lên người chiếc váy mà 10 năm trước chị phải cởi nó ra trong nước mắt. Chị muốn mặc lại chiếc váy cưới ấy, không phải như một sự nhớ nhung người tình cũ. Đơn giản là chị muốn mặc vừa thứ hạnh phúc mà năm xưa vỡ vụn. Nhưng anh – người đàn ông sẽ là chồng chị không đồng ý.

Anh muốn chị trút bỏ mọi thứ thuộc về quá khứ, bao gồm cả chuyện tình buồn ấy. Chị im lặng nghe anh nói hàng giờ về chiếc váy cưới cần phải thay đổi. Chị thay chiếc váy cưới rồi xoay vòng trước mặt anh. Chị hỏi anh rằng: “Anh có sợ lời đồn của thiên hạ về một người đàn bà có số sát chồng?”. Anh không trả lời được câu hỏi ấy. Có lẽ anh sợ thật nhưng anh không dám nói ra.

Ngày hôm sau, chị cất chiếc váy cưới vào tủ và nói với anh về việc chia tay. Anh xin lỗi nhưng chị gạt đi. Anh không có lỗi gì cả. Chỉ là tình yêu chưa đủ lớn để anh bao dung và chấp nhận con người chị, một con người không phải chối bỏ quá khứ mà đứng lên từ quá khứ. Anh muốn chị giũ sạch tất cả, nhưng chị không làm được. Nếu yêu chị, anh sẽ phải yêu cả mảng màu đen tối trong quá khứ ấy. Nhưng anh sợ…

Cuộc tình đó tiêu tốn của chị 3 năm tuổi trẻ, phải rất lâu sau chị mới quên được để làm cho tâm hồn mình lành trở lại. Chị miệt mài đi kiếm tình yêu, một tình yêu rất khó với người trắc trở tình duyên và nhiều tuổi như vậy. Nhưng chị tin, ở một nơi nào đó vẫn có người đợi chị.




Chị tìm thấy người đàn ông ấy vào một buổi tối mùa đông, trên đường đi làm về, chị đã gặp. Mọi thứ bắt đầu rất chậm bởi vì người đã từng đi qua thương tổn như chị không dễ gì để yêu lại. Chị qua rồi cái thời sốc nổi để yêu thương, chị cũng qua cái thời thấy tình yêu là mở lòng mình đón nhận. Vì chị sợ, đi sau cảm giác ban đầu đó, có những nỗi đau đang chờ ập đến.

Nhưng anh không cho chị quyền được chối từ. Anh đã khiến chị phải thêm một lần nữa thừa nhận rằng mình đang yêu. 40 tuổi để nói rằng mình yêu sao mà khó khăn đến vậy… Ngày hôm ấy, chị lai khoác lên mình chiếc váy cưới của hơn 10 năm trước. Anh nhìn chị, không ngạc nhiên, không khó chịu dù trông chị thật quê mùa trong bộ váy đã quá lỗi thời:

“Anh sẽ đồng ý cho em mặc chiếc váy năm xưa này trong đám cưới của chúng mình chứ?”

Anh kéo và ôm chị vào lòng:

“Hãy mặc chiếc váy mà em thấy thoải mái nhất, chiếc váy khiến em được là chính mình…”

Hôm đó về chị đã khóc. Chị cởi bỏ chiếc váy, treo vào trong tủ. Đã đến lúc chị cần thay cho mình một chiếc váy mới. Chiếc váy của hiện tại, chiếc váy mang chị thành vợ của anh…

Tuesday, November 4, 2014

Hà Nội...ngày gió lạnh!

Posted by Tâm Kim at 6:10 PM 0 Comments
 Gọi chút kỉ niệm của quá khứ ùa về vẫy vùng một lát rồi để nó con tim ngủ yên với lựa chọn mới. Gọi nỗi nhớ chênh vênh đổ ào qua từng noron thần kinh và trôi tuột đi thật nhanh nhé. Ngày nhẹ nhàng, mùa miên man có gì ta cứ phải loay hoay với những điều xưa cũ…




Khẽ nhấp ngụm café, vị đắng len lỏi vào từng giác quan. Bất giác tiếng chuông gió leng keng, chạm vào nhau khi cơn gió từ đâu ùa về. Thành phố những ngày chuyển mùa cứ dùng dằng, đủng đỉnh chẳng thể nắm bắt được. Con phố tan tầm ngày chủ nhật buồn lặng lẽ khép mình co ro một góc, gió lạnh ùa về siết chặt nỗi nhớ… Hà Nội gọi gió về, gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xạc xào và gọi chùm hoa sữa gương mình nở muộn. Hà Nội ngày trở gió, ai đó có lạnh không?


Em vẫn muốn mùa đông đến thật nhanh, nhưng rồi lòng cứ sợ thu đi nỗi buồn biết gửi vào đâu. Nhưng hôm nay, gió về chợt nhận ra vòng quay thời gian những ngày chuyển mùa dường như chỉ nhích dần từng chút một, êm ái, da diết. Có người sẽ mỉm cười khi được ôm trọn cả bầu trời bình yên rồi vỗ về bằng ánh mắt dịu dàng. Có người bỗng thấy nhức nhối, buồn tênh đến lạ vì ngày Hà Nội trở gió là ngày ngược đường yêu thương, tìm hoài khoảng trời chốn xưa nhưng mải miết và vô vọng… Kì lạ thay, cảm xúc vo tròn và chắp ghép từ những mảnh vỡ của quá khứ êm đềm và nỗi nhớ chưa vơi…


Tự nhắc bản thân mình đông sắp đến rồi, cái lành lạnh đầu mùa mơ hồ như con gái chớm yêu. Ừ thấy lạnh vì gió lùa tê tái nhưng vẫn thấy ấm vì trái tim chẳng còn khép kín được nữa… Gió về, ai đó có lạnh không?


Thẫn thờ ngồi dựa vào ghế đá ven hồ, ngơ ngác nhìn những chiếc xe chuyển bánh mà lòng lưu luyến đến lạ. Bến xe cũ vì chẳng bao giờ mới thêm được nữa, còn những chiếc xe vẫn lăn đều đều trên vô vàn xa lộ thênh thang. Siết chặt bàn tay đang cài vào nhau, lắng nghe phố gọi mùa về, tiếng bước chân đều đều, vội vã của những gánh hàng rong làm trỗi dậy một Hà Nội xưa êm ả. Gió vẫn thổi, vẫn ru êm những ngày đông sắp tới gần…



Vòng quay của những chiếc xe xích lô miệt mài từ bao đời nay với phố cổ dường như đều đều, chầm chậm hơn thì phải; nét mặt ảm đạm, thoáng buồn của người đạp chiếc xe này mang nét khắc khổ nhưng gương mặt luôn ấm áp. Cô gái xoa xoa đôi bàn tay lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ buổi sáng mai bất giác í ới gọi theo gánh hàng qua đủng đỉnh trên phố. Qua lăng kính của thợ ảnh chắc khoảnh khắc này tinh khôi và đậm chất Hà Nội xưa cổ biết bao nhiêu…


Gió về. Gió ru ngủ từng mái phố chằng chịt những dây hoa leo buông thõng xuống mặt đường, một chút gì đó gợi nhớ gợi quên luộm thuộm trong trái tim thèm yêu của ai đó… Bất giác một chiếc lá rơi nghiêng theo chiều ngược gió, đậu lại trên mặt nước đầu ngày tĩnh lặng. Hà Nội thật động giữa vô vàn cái tĩnh nhưng xô bồ…Thật nghịch lý nhưng là cái nghịch lý ngọt ngào và êm đềm của Hà Nội.


Bỗng thấy Hà Nội ngày trở gió mang đến chút gì đó hanh hao không phải của nắng cũng không phải của gió mà là của lòng người, của những vụng dại mới yêu… Gọi chút kỉ niệm của quá khứ ùa về vẫy vùng một lát rồi để nó con tim ngủ yên với lựa chọn mới. Gọi nỗi nhớ chênh vênh đổ ào qua từng noron thần kinh và trôi tuột đi thật nhanh nhé. Ngày nhẹ nhàng, mùa miên man có gì ta cứ phải loay hoay với những điều xưa cũ…


Hà Nội ngày trở gió, để trái tim bình yêu và sâu lắng một chút nhé. Hít thở và tận hưởng những ngày cuối thu…


Hà Nội ngày trở gió, ai đó có lạnh không?


Theo Ban Mai Xanh / MASK Online

Saturday, November 1, 2014

Tháng 11 và nỗi nhớ...anh!

Posted by Unknown at 5:23 AM 0 Comments
Em vẫn thích được anh quàng khăn, cái kiểu quàng chẳng giống ai mà mỗi lần em chê xấu, anh nhăn nhó mắng yêu: "thế mới ấm". Em vẫn thích mỗi lần đi đâu về, anh lại hỏi có lạnh không, lại ân cần như chăm một con mèo dễ ốm. 



Mười một nhớ lắm những rét buốt của mùa đông, nhớ lắm những khăn len, áo dạ, nhớ lắm những cái xuýt xoa ủ ấm. Tháng Mười Một không nắng. Không mưa. Không anh.
Ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng mấy mà hết thu. Em vẫn chưa kịp tìm một người bạn đồng hành với mình lang thang giữa lòng Hà Nội, hít hà mùi hoa sữa mà nhiều người vẫn cho rằng nồng đến khó chịu. Em cũng chẳng kịp yêu thương thêm chút nữa mùa thu vàng hanh hao với thứ cô đơn len lỏi khắp những ngõ vắng, đường quen.


Vậy mà lại sắp qua. Sắp qua một mùa nhớ người xưa đến nhột nhạt khó chịu. Tháng Mười Một về, nhớ một mùa đông không anh!


Cái tiết trời đủ se se để mặc thêm một áo khoác mỏng, để ngong ngóng dự báo thời tiết xem bao giờ sẽ có gió mùa, và sẽ lạnh.


Tháng Mười Một về, em nhìn màn hình điện thoại, nhớ một tin nhắn từ những mùa đông năm nào xa xôi lắm, "Em mặc ấm, trời lạnh đấy"!





Trời bây giờ chưa mùa đông đâu anh. Nhưng cô đơn thì cứ kéo dài lê thê từ thu sang đông chậm rãi. Em vẫn thích được cho tay vào túi áo của anh, ngậm kẹo gừng và nghe những câu chuyện nhỏ nhặt, những mảnh vụn cuộc sống giữa hai người. Em vẫn thích được anh quàng khăn, cái kiểu quàng chẳng giống ai mà mỗi lần em chê xấu, anh nhăn nhó mắng yêu: "thế mới ấm". Em vẫn thích mỗi lần đi đâu về, anh lại hỏi có lạnh không, lại ân cần như chăm một con mèo dễ ốm.


Vậy ra là em nhớ anh, em nhớ những mùa đông lạnh mà không cô đơn, bình dị trôi qua.


Tháng Mười Một rồi, chẳng mấy mà hết năm. Chẳng mấy mà rét đậm. Chẳng mấy mà bâng khuâng.


Mùa đông năm ngoái chưa qua, tháng Mười Một vừa kết lại, anh đi. Mùa đông năm nay còn chưa tới, tháng Mười Một mới chợt về, anh đang ở đâu?


Anh có biết rằng, mùa này trời sắp lạnh? Anh có hiểu rằng em cần anh lắm, như tháng Mười Một cần gió đông?


Tháng Mười Một nhớ lắm những rét buốt của mùa đông, nhớ lắm những khăn len, áo dạ, nhớ lắm những cái xuýt xoa ủ ấm.


Tháng Mười Một không nắng. Không mưa. Không anh.





Mọi thứ rơi vào chùng chình nhớ thương không thể thoát ra được. Con người xa nhau thường đổ lỗi cho số phận, duyên nợ. Nhưng thực ra, duyên số và định mệnh chỉ là lý do ngụy biện cho lỗi lầm của con người. Cái lỗi không biết giữ yêu thương, không biết trân trọng tình cảm mà vô tình làm rơi mất những điều thân thuộc.


Em bỗng thấy tháng Mười Một khóc. Khóc trong nỗi nhớ vô vàn, trong cái thèm đến nao lòng tiết trời lạnh lẽo. Tháng Mười Một không lạnh thì đâu phải là Tháng Mười Một, anh nhỉ?


Em không anh, em cũng chẳng còn là em nữa. Có những nỗi đau không thể khóc được. Mọi thứ đều có lý do riêng của nó, nhưng lý do của người này có thể làm đau người khác. Cũng như lời cuối cùng anh nói với em lại là lời chia tay. Chia tay vì không hợp. Chia tay vì chữ duyên. Chia tay vì tình yêu chưa trọn.


Lại một tháng mới bắt đầu. Lại một nỗi nhớ nữa kéo dài. Em chờ mùa đông, em cũng chờ anh quay lại.


Chỉ là chờ cho vơi bớt nhớ, vì lòng em phút chốc yếu đuối giữa khoảnh khắc giao thời, giữa chênh vênh lạnh lẽo.


Em sẽ đi qua mùa đông không anh như thế nào đây?

Thursday, October 30, 2014

Khi chúng mình có tiền!

Posted by Tâm Kim at 5:33 AM 0 Comments
Khi nhà mình lắm của, em sẽ thuê người giúp việc, cho hai vợ chồng mình nhàn tấm thân, tha hồ rảnh rỗi, chơi bời cho bõ những ngày đầu tắt mặt tối hết việc cơ quan đến việc nhà.


Cứ để em đặt giả thiết nhé! Nếu có tiền, em sẽ thay con laptop rùa bò bằng một “quả táo cắn dở Apple”, vừa nhẹ nhàng, vừa chạy vun vút.




Sau này mình giàu, em sẽ tậu điện thoại nắp trượt hằng mơ ước từ lâu, thay cho “con dế già” em đã dùng lọ mọ từ hồi mới đi làm, bốn năm có lẻ. Nếu nhà mình có nhiều tiền, em sẽ mua xe tay ga đi cho hiền thục, nữ tính, thay quả xe số nặng trình trịch thi thoảng trời lạnh đạp mãi mới lên.

Em cũng sẽ sắm máy giặt để giải phóng sức lao động… cho anh, mua tủ lạnh xịn, để có gì ăn không hết khỏi cần khúm núm gói rõ kỹ rồi gửi nhờ hàng xóm. Em sẽ lắp điều hòa hòng quên đi những tháng ngày oi ả, hai vợ chồng như con tôm bị nướng dưới tấm mái lợp proximang. Em sẽ mua TV màn hình tinh thể lỏng to, dán được vào tường xem cho sướng mắt, khỏi phải xem TV bằng màn hình máy vi tính bây giờ, vừa bé vừa hại mắt, nom lại không oai.

Khi nhà mình lắm của, em sẽ thuê người giúp việc, cho hai vợ chồng mình nhàn tấm thân, tha hồ rảnh rỗi, chơi bời cho bõ những ngày đầu tắt mặt tối hết việc cơ quan đến việc nhà.

Nhưng mà nếu thế, hẳn em cũng nhớ lắm những cảnh mình được chồng gọi là bà nội trợ thông thái, luôn biết mua thức ăn, tính toán sao cho ăn hết trong ngày, đỡ cần tủ lạnh, tốn điện. Có người giúp việc, em sẽ không thường xuyên được tự tay nấu những món anh thích, sẽ không được hỏi chồng: “Hôm nay anh muốn ăn gì để em nấu?”, và đương nhiên sẽ vắng dần những lời chồng khen: “Hay đấy, em đổi món liên tục, anh rất thích”.

Em sẽ chẳng còn có thể hỉ hả: “Em nấu cơm xong rồi, cho em dây máu ăn phần với” trong khi hấp tấp lấy móc để ra phơi quần áo cùng anh sau khi anh đã giặt xong.

Có điều hòa, mát quá sẽ khiến mình chỉ luôn ru rú trong nhà, lười chẳng buồn kéo nhau ra ngoài hóng gió.

Em cũng không còn được phụng phịu, nhờ vả chồng: “Anh khởi động xe máy giúp em”.

Và em chẳng dại mà mơ nhà mình giàu để có laptop đời mới, có TV đẹp, có lò vi sóng tốt. Vì em biết như thế, chồng em sẽ phải vất vả hơn trong công cuộc kiếm tiền, đi miết khiến người quắt quéo lại, khuya mới về và dĩ nhiên thời gian dành cho nhau, thời gian bên nhau tận hưởng những tiện nghi sang trọng cùng các thiết bị hiện đại sẽ chẳng được nhiều như bây giờ, thế thì những thứ máy móc ấy phỏng có ích gì?

Vậy nên, xin đừng ai bảo em hâm khi mà chỉ ước điều duy nhất: “Nhà mình sẽ mãi vừa đủ như lúc này thôi”.

Monday, October 27, 2014

Em và những cái ôm

Posted by Tâm Kim at 7:43 PM 0 Comments
Cái ôm của chính mình dành tặng mình cũng có chút ủi an, cũng có chút nhẹ nhàng khiến lòng thanh thản lạ. Nhưng cứ tự vòng tay ôm lấy mình, nhiều khi lại thấy vết thương lòng như sâu hơn, những nỗi đau tự nhiên cơi nới ra rộng hơn, mà chẳng hiểu vì sao cả.

Với em, ôm là một cách thể hiện cảm xúc tinh tế nhất, lắng sâu nhất. Và cũng là cách để kết nối hai trái tim gần nhau nhất.
Thú thật là, nhưng khi mỏi mệt, em cũng chỉ muốn vùi vào ngực người yêu để mà thở than đôi chút. Rồi anh ấy sẽ vòng tay ôm gọn em vào lòng. Có thế mới thấy an yên, mới thôi nức nở, mới thấy Thế giới của mình gọn gàng nhỏ xinh trong lồng ngực chứ không còn nhức nhối nhiều nữa.


Với em, ôm trực diện cũng được, ôm từ đằng sau cũng được, miễn là vòng tay anh ấy đủ rộng để chở che cho em, cũng đủ hẹp để chứa đựng mỗi mình em thôi là ổn.


Với em, ôm là một cách thể hiện cảm xúc tinh tế nhất, lắng sâu nhất. Và cũng là cách để kết nối hai trái tim gần nhau nhất.



Những đứa con gái như em, thường hay tự ôm lấy mình. Em làm điều ấy nhiều lần, hàng trăm lần, cho hàng trăm ngày anh ấy chưa xuất hiện. Cái ôm của chính mình dành tặng mình cũng có chút ủi an, cũng có chút nhẹ nhàng khiến lòng thanh thản lạ. Nhưng cứ tự vòng tay ôm lấy mình, nhiều khi lại thấy vết thương lòng như sâu hơn, những nỗi đau tự nhiên cơi nới ra rộng hơn, mà chẳng hiểu vì sao cả.


Em cũng thường tự nhủ. Nếu anh ấy xuất hiện, em sẵn lòng nhỏ bé và dại khờ ôm lấy duy nhất mình anh ấy mà thôi. Em không nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ để có thể giúp anh ấy vượt qua những điều bất ổn. Nhưng em nghĩ, cái ôm của em lại hiền lành đến nỗi, anh ấy sẻ chia được mọi phiền lo với em.


Anh, nếu anh yêu thương một cô gái, đừng bỏ mặc cô ấy hoặc hờ hững với cô ấy nhiều ngày. Đến gần bên cạnh, và ôm cô ấy vào lòng. Đôi khi tình yêu chẳng cần gì to tát cả, cũng chẳng cần lời nói rõ ràng nào cả. Chỉ cần anh ôm cô ấy, và cô ấy tựa vào vai anh. Là khi anh biết tình yêu của mình ở đâu rồi đấy!

Thursday, October 23, 2014

Yêu là đau nhưng sao con người vẫn cố

Posted by Tâm Kim at 8:00 PM 0 Comments
Nay yêu mai ghét, nay còn mai mất không ai biết trước được. Còn phân biệt, còn dính mắc là còn khổ đau. Người vương mang vào tình yêu không lúc nào được thảnh thơi, trái lại luôn ôm ấp trong lòng nỗi sầu lo vô tận.

Thực tập vô tham sẽ đưa ta đến vô lo, vô ưu và vô nghiệp. Bằng cách cho đi đến tận cùng chúng ta sẽ được giải phóng khỏi ý niệm sở hữu. Không có cái gì thì sẽ không còn lo cho cái đó nữa. Ta sẽ được thảnh thơi, thong dong đi giữa dòng đời. Hành giả thọ trì giới luôn tâm niệm sống cuộc đời của người phụng sự, một cuộc đời tri túc, biết thế nào là đủ, tiết chế sự tiêu thụ, tiết chế sự đắm nhiễm của sáu căn với sáu trần.



Tham là ham muốn và đắm say một đối tượng như tiền tài, danh vọng, sắc đẹp, ăn uống, ngủ nghỉ, yêu thương… Người tham cho bản thân đã đành, đôi lúc còn tham cho cả người khác trong gia đình, bạn bè, người thương hay quốc gia… Lòng tham không biết kiềm chế gặp điều kiện sẽ bùng phát dữ dội và dẫn đến nhiều hệ quả khôn lường. Một trong những biểu hiện rõ nét nhất của tâm tham chính là tham ái hay còn gọi là tâm luyến ái.

Tâm luyến ái thể hiện qua sự yêu thương nhau giữa người này với người kia, giữa ba mẹ và con cái, giữa anh chị em, giữa bạn bè… Luyến ái là thứ tình cảm còn phân biệt và dính mắc. Trong các dạng tình cảm trên thì tình yêu nam nữ là thứ tình cảm gây ra nhiều nội kết sâu nặng và khổ đau cho người. Hạnh phúc trong tình yêu thường đi đôi với khổ đau. Vì còn kẹt vào thất tình lục dục nên vui khi được sở hữu và thỏa mãn người mình-cho-là-yêu, và sầu muộn khi không còn được tiếp nối mối lương duyên ấy. Vì thế, trong Kinh Buông Bỏ Ân Ái, Đức Phật đã dạy:

“Lạc thú sinh lo lắng
Ân ái sợ vô thường”

Dù mình đang hưởng thọ lạc thú hay đang vui trong ân ái thì mình cũng nơm nớp lo sợ không biết ngày mai người thương mình có còn hay không, không biết giây phút hạnh phúc này sẽ kéo dài được bao lâu, làm sao để duy trì được mối tình này mãi mãi… Dẫu biết rằng trên thế gian không gì là mãi mãi nhưng ta vẫn thích ôm ấp trong lòng hình bóng người thương. Chân lý Đức Phật đã dạy: “Yêu nhau hay ghét nhau, rốt cuộc rồi cũng phải xa nhau. Không có gì mà cơn lũ của cái chết không cuốn theo nó.”  Vì ta không phải là ta, người ta thương không phải là người ấy. Ta và người thương đã không có thực thì ý niệm tình yêu chỉ là huyễn mộng. Quán chiếu lại, ta thấy mình và người ấy là sắc pháp còn tình cảm lứa đôi là danh pháp. Vì duyên hợp ta tìm đến với nhau, duyên tan thì ta xa rời nhau. Tình yêu đến rồi đi, người yêu có rồi mất. Tất cả đều như một cơn gió vô thường. “Tên tuổi người ấy ta còn nghe, nhưng người ấy đã đi rồi. Người ấy dễ thương hay không dễ thương, bây giờ ta cũng không trông thấy nữa.” Từ lúc mới sinh ra, ta đến với cuộc đời một mình, chưa hề biết khái niệm cô đơn.

Có cái gì phải lo cho cái đó. Có nhà phải lo giữ nhà, có xe phải lo giữ xe, có vợ hay chồng phải lo giữ. Không có nhà, không có xe, không có người yêu thì không có gì để lo sợ mất. Tâm vẽ ra tất cả, tâm vẽ ra tình yêu, vẽ ra hình sắc người yêu. Vì tham cầu ái dục nên người phóng tâm đi tìm đối tượng để cho và nhận tình yêu như con tằm tự xây kén trói buộc mình. Người đánh đổi tự do bằng hương vị của dính mắc mà không biết rằng “Những lạc thú của cuộc đời cũng giống như những gì ta thấy trong một giấc mơ. Thức dậy rồi thì không còn thấy gì nữa. Những gì mà người đời đang tham cầu cũng thế. Một khi tâm thức hết biểu hiện thì còn có gì nữa đâu?”  Nay yêu mai ghét, nay còn mai mất không ai biết trước được. Còn phân biệt, còn dính mắc là còn khổ đau. Người vương mang vào tình yêu không lúc nào được thảnh thơi, trái lại luôn ôm ấp trong lòng nỗi sầu lo vô tận. Do đó, muốn được giải thoát, được tự do, người tu phải biết buông bỏ ân ái, không để bất cứ hình ảnh hay âm thanh nào làm vướng bận, không để cái thương, cái ghét, cái buồn, cái lo tiếp xúc và xâm nhập vào mình.

Yêu một người đã khổ, có người yêu cùng lúc hai, ba người, hay có những vị vua có cả trăm cung tần mỹ nữ. Ta thấy hiếm có vị vua nào nhiều vợ mà sống lâu. Những người chồng hay vợ ngoại tình thường gặp cảnh gia đình đổ vỡ, con cái bơ vơ. Tâm luyến ái nếu không kiểm soát bằng chánh niệm và tỉnh thức sẽ bùng nổ như sóng tràn bờ đê và nhấn chìm ta trong dục lạc. “Ma và Phật lúc nào cũng có mặt, như chàng dũng sĩ và tên cướp trên sân khấu, phải có hai nhân vật này thì mới thành một vở kịch.”  Phật cao một trượng, ma cao muôn trượng. Tu tập thì rất khó nhưng lạc lối thì rất dễ. Thế gian có nhiều phiền não, nhưng không có cái phiền não nào lớn hơn cái phiền não do ái dục đem đến. Yêu bao nhiêu người cũng giống như nhân số đau khổ lên gấp bấy nhiêu lần. Tâm dục lạc sẽ dẫn người tái sinh về cõi dục giới đầy rẫy những nhiễm ô, phiền muộn. Thọ mạng con người là vô lượng. Chúng ta có mặt trên trần thế cũng do nghiệp tham ái đưa đẩy. Là người, ai cũng mang nghiệp vào thân, nghiệp cũ chưa hóa giải xong đã tạo thêm nghiệp mới thì bể khổ trầm luân không biết đâu là bờ. Ái ân là lực hút đưa ta đi vòng quanh trong bánh xe luân hồi. Buông bỏ được ái ân thì tâm như được gội rửa, thanh tịnh và thảnh thơi, rộng đường tu tập.

Tâm tham còn dẫn người đến si mê, chấp trước và nhiễm đắm. Người không có chánh niệm và tỉnh thức sẽ sống vô minh không biết mình là ai, mình muốn gì, mình đang nghĩ gì và có xu hướng hành động theo đám đông.Người đời sợ cô đơn, ta cũng sợ cô đơn. Người đời thích tham ái, ta cũng thích tham ái. Người đời thường hay sân, ta cũng hay nổi giận. Khi ham thích một đối tượng nào đó, ta thường hay bị ám ảnh bởi hình ảnh của đối tượng ấy và tìm mọi cách để sở hữu đối tượng ấy. Người thích một món ăn, buổi trưa đang làm việc ở cơ quan đã nghĩ đến cảnh buổi chiều phải ghé ngang nhà hàng quen thuộc có bán món ấy cho bằng được. Người sống bình yên một mình từ nhỏ nhưng khi lớn lên lại muốn bình yên bên một người khác. Hai người yêu nhau không hạnh phúc nhưng không có can đảm chia tay vì sợ mất người mình cho là yêu. Dù dằn vặt nhau trong đau khổ, người vẫn chấp nhận chịu đựng ngày qua ngày. Người thích ôm nhiều thứ vào lòng bất kể đó là niềm vui hay nỗi buồn. Người chơi vơi trong muôn trùng khơi không biết đâu là bến bờ. Biết đau mà vẫn cố, biết khổ mà vẫn giữ chính là thể hiện tâm tham, tâm si của chúng ta.

Ta đã qua mấy lần thơ trẻ. Lúc còn nhỏ thì tham ăn, khi lớn lên thì tham sắc, trưởng thành thì tham danh lợi, già cỗi thì tham sống. Người nữ thường hay dính mắc vào giọng nói và người nam thường hay dính mắc vào hình sắc. Khi ta nói ta thương một ai đó thì nên quán chiếu lại ta có thực sự thương người đó không hay ta thương cái tự ngã của mình. Các yếu tố lôi kéo con người ở lại trần thế nhiều nhất chính là năm dục: tài, sắc, danh, thực, thùy. Vì người cho rằng ta là ta, cái này là của ta, gia đình là của ta, người thương là của ta nên ta ra sức làm mọi thứ để có được. Vì thương thân, muốn chiều chuộng tấm thân này nên ta ra sức làm kiếm tiền để cung phụng cho nhan sắc được mỹ miều, cho đôi tai được nghe những âm thanh ngon ngọt, cho cơ thể được những xúc chạm dễ chịu và cho danh tiếng được bay cao… Do vô minh, chúng ta liên tục cung cấp thức ăn dục lạc cho sáu căn mà không biết rằng cuộc đời là giả tạm, mọi thứ đều vô thường. Thân giả hợp rồi cũng tan rã. Càng chiều chuộng tấm thân bằng dục lạc, ta càng bị đắm nhiễm vào bể khổ dục giới. Tất cả chỉ là danh sắc. Thân là sắc, ý niệm là danh. Không có cái đẹp cũng không có cái xấu. Không có cái sướng cũng không có cái khổ. Kẹt vào danh từ và ý niệm là kẹt vào danh và sắc, kẹt vào cái biểu hiện không thực và trói buộc mình trong chiếc kén của phiền não. Nếu không biết quán chiếu và nhận diện danh sắc vô thường, ta sẽ mãi đeo đuổi thú đau thương trong kiếp này và hằng hà sa số kiếp sau.

Thực tập vô tham sẽ đưa ta đến vô lo, vô ưu và vô nghiệp. Bằng cách cho đi đến tận cùng chúng ta sẽ được giải phóng khỏi ý niệm sở hữu. Không có cái gì thì sẽ không còn lo cho cái đó nữa. Ta sẽ được thảnh thơi, thong dong đi giữa dòng đời. Hành giả thọ trì giới luôn tâm niệm sống cuộc đời của người phụng sự, một cuộc đời tri túc, biết thế nào là đủ, tiết chế sự tiêu thụ, tiết chế sự đắm nhiễm của sáu căn với sáu trần. Chúng ta dừng lại không phải đứng một chỗ mà là dừng lại tâm tham của mình, dừng lại những ham muốn đòi hỏi trong tâm, nhận ra những cái mình đang tác ý để ngăn chặn phạm giới và tạo nghiệp. Một khi không còn ý niệm nữa thì Niết Bàn hiện tiền. Nói như thế không có nghĩa là chúng ta nổi giận, xua đuổi khi phát hiện tâm tham nổi lên. Tất cả các cảm thọ đều có sinh diệt. Thiền sinh khi thực tập nhận diện điểm bắt đầu – kết thúc của cảm thọ trong chánh niệm. Vì đời sống vô thường nên ta mỉm cười cho tất cả dù đó là khổ đau hay hạnh phúc. Thực tập kham nhẫn, kiềm chế sáu tâm phiền não, bỏ tâm phân biệt và đặc biệt là rải tâm từ đến tất cả chúng sinh sẽ mang đến cho chúng ta một cuộc đời trong sạch và thảnh thơi.

“Ta vẫn còn đến đi thong dong
Có không còn mất chẳng băn khoăn
Bước chân con hãy về thanh thản
Không tròn không khuyết một vầng trăng”

Cha mẹ - huyết mạch của sự yêu thương

Posted by Tâm Kim at 7:57 PM 0 Comments
Khi chúng ta còn non trẻ, còn ấu thơ, tâm hồn của chúng ta trong trắng lắm, cha mẹ đã tập cho chúng ta từng tiếng nói đầu đời, cha mẹ hun đúc cho chúng ta bước vào đời một cách tự tin, vững chãi. Không những lo cho chúng ta việc ăn ở mà còn lo cho chúng ta về đạo đức. Không những lo cho chúng về đạo đức mà còn lo cho chúng ta có kiến thức để bước vào đời và trở thành một người sống có ích cho xã hội.

Trong nền văn hóa dân tộc Việt Nam, đạo hiếu làm con là di sản văn hóa tinh thần vô giá, di sản này truyền thừa từ thời mới lập quốc, đến khi Phật giáo du nhập vào Việt Nam, thì đạo đức dân tộc hòa chung với đạo đức Phật giáo như nước và sữa.


Bản chất của người Việt Nam là yêu chuộng hiếu đạo, mà giáo lý của Phật giáo là giải thoát, vì vậy hai luồng tư tưởng gặp nhau đã làm thăng hoa giá trị văn hóa tinh thần của người dân Việt. Làm người ai cũng có cha và mẹ, hai đấng sinh thành dưỡng dục ta nên người, cho ta thân thể hình hài này, cho ta đạo đức làm người, cho ta biết yêu thương và chia sẻ.

Tại sao nói cha mẹ là nguồn mạch của yêu thương? Có thể nói, bốn sự yêu thương tạo nên tình thương thực sự để chúng ta bước vào cuộc đời, sự cảm nhận trước tiên của chúng ta là cha và mẹ. Nhất là khi mới chào đời, chúng ta nằm trong vòng tay êm ấm của mẹ, nhận được sự chắt chiu nuôi nấng của mẹ.

Cha thương con thì không như mẹ, hai thái cực khác nhau nhưng có chung một tình thương vô bờ. Cha thương con thường chúng ta ít nhận ra. Tình thương của người cha nghiêm nghị và khô khan, đó là bản chất nam tính của người đàn ông, không mềm mại, không nhu mì nên chúng ta ít cảm nhận như tình thương của người mẹ. Vì không cảm nhận được mà đôi khi chúng ta cho là không có tình cảm, nhưng kỳ thật tình thương của người cha cũng không thua kém gì tình thương của mẹ.

Tình yêu thương của người mẹ hun đúc chúng ta khi mới chào đời. Rõ nét, đậm tình, nên chúng ta thấy tình cảm của người mẹ ngọt ngào, nhẹ nhàng, êm ái, giống như ánh trăng rằm. Còn tình thương của cha gay gắt giống như ánh sáng mặt trời. Cổ nhân nói “Cha như mặt trời, mẹ nhưmặt trăng” là vậy.

Chúng ta hãy quán sát xem trên thế gian này chỉ có mặt trăng mà không có mặt trời thì chúng ta sống có được không? Còn nếu như chỉ có mặt trời thôi, mà không có mặt trăng thì sống được, nhưng hình như nó mất đi cái thi vị hóa của cuộc sống. Bởi trăng về đêm, nhất là trăng hạ huyền làm cho cuộc sống này như bồng lai tiên cảnh. Và, đêm có trăng thật dịu hiền, mát mẽ, ngồi ở sân nhà trong đêm trăng có gió mát, chúng ta sẽ cảm nhận hết cái nhẹ nhàng, thanh thoát, đầm ấm của đêm trăng như thế nào, thì tình mẹ cũng như thế đó.

Nhưng ở đây, phải nói là chúng ta nhận tình yêu thương của cha mẹ đầu tiên, rồi chúng ta phải đáp lại tình yêu thương đó đối với cha mẹ cũng phải rất chân thành. Có như vậy chúng ta mới nói được tiếng nói yêu thương, để chúng ta trang trải lòng từ bi vào cuộc sống này đối với tất cả mọi người có tương quan, tương sinh với mình.

Trước tiên chúng ta phải nghĩ, phải thương, phải đền đáp ơn sinh thành của cha mẹ, sự chân thành đó chớm nở làm nền tảng căn bản để chúng ta phát huy đạo đức vào trong lòng xã hội nhân sinh. Như vậy, tình yêu thương của chúng ta mới có nền tảng căn bản thực sự. Làm con mà không thương cha mẹ, lại thương người khác, thì tình thương đó chắc là không có thực tâm. Cha mẹ không thương mà lại đi thương người ngoài, thương đủ thứ người thì tình thương đó trở nên lãng đãng, mông lung rồi. Tình thương đó bị ô nhiễm, có tính toán và mưu đồ, và nghe có vẻ lợi dụng quá!

Vì vậy, muốn thực tập yêu thương thì chúng ta phải tập yêu thương cha mẹ trước, mà phải thương một cách thật tâm, thương một cách chân tình, không thể thương trên lý thuyết, hay chỉ nói thương trên miệng lưỡi, mà chúng ta phải thương bằng sự báo đáp ân tình, ân nghĩa thực sự ngay trong cuộc sống này. Hiếu không được chỉ hiểu trên mặt tri thức mà phải thể hiện ra bằng cái hạnh, cho nên mới gọi là hiếu hạnh. Hạnh hiếu có rồi thì chúng ta mới thể hiện sự hiếu dưỡng, tức là nuôi cha mẹ, lo cho cha mẹ từ vật chất đến tinh thần. Có như vậy, vào ngày này chúng ta mới có thể trở về nguồn mạch yêu thương đầu đời.

Khi chúng ta còn non trẻ, còn ấu thơ, tâm hồn của chúng ta trong trắng lắm, cha mẹ đã tập cho chúng ta từng tiếng nói đầu đời, cha mẹ hun đúc cho chúng ta bước vào đời một cách tự tin, vững chãi. Không những lo cho chúng ta việc ăn ở mà còn lo cho chúng ta về đạo đức. Không những lo cho chúng về đạo đức mà còn lo cho chúng ta có kiến thức để bước vào đời và trở thành một người sống có ích cho xã hội.

Vì vậy, ngày Rằm tháng Bảy Vu lan nghiễm nhiên trở thành lễ hội truyền thống của dân tộc ta và đã đi sâu vào mạch sống của người dân Việt từ xưa đến nay. Có thể nói, Lễ hội Vu lan mang đậm tính nhân văn sâu sắc, và ngày này được người ta gọi là ngày trở về nguồn. “Cây có cội, nước có nguồn”, cây có gốc bám sâu vào lòng đất thì cây đó mới phát triển to lớn được và ngọn ngành được vững vàng là do từ nơi gốc rễ. Còn nước, khi thấy nó chảy xuống suối, xuống sông, ra biển, thì mình phải biết rằng nó có nguồn mạch của nó, nó xuất phát từ nơi đầu nguồn.

Vậy cội và nguồn chính là gốc rễ yêu thương của cha mẹ, chúng ta phải biết yêu thương cha mẹ trước khi chúng ta nói yêu thương người khác, đó là căn bản làm người. Trong nhà Phật , vào Rằm tháng Bảy có bốn câu như thế này:

“Trung Nguyên ngày hội vọng Vu lan
Bến giác chiều thu sóng đạo ngàn
Hởi ai là kẻ mang ân nặng
Hãy vận lòng thành đón Vu lan”

Trung Nguyên Rằm tháng Bảy là ngày hội Vu lan của đạo Phật. Bến giác chiều thu, chúng ta có phải là người đang ở bến giác, hay là xa rời bến giác? Nếu ai xa rời bến giác thì người đó không phải là Phật tử. Phật tử tức là con của bậc giác ngộ. Chúng ta nhất định phải ở bến giác hay qua bờ giác, mà giác này là trung tâm của đạo Phật, cho nên gọi đạo Phật là đạo giác ngộ.

Vu lan là dịp những người con mang nặng ân tình, ân nghĩa sâu đậm của cha mẹ trở về chùa, vận hết tất cả lòng thành để đón mừng lễ hội này bằng một cái tâm chí thành, chí hiếu, chí kính đối với cha mẹ của mình. Cho nên cha mẹ mình còn sống thì đây là dịp may và phước lớn cho chúng ta trở về phụng thờ để lo đáp đền báo hiếu. Đức Phật đã dạy: “Gặp thời không có Phật, nếu ai biết phụng thờ cha mẹ tức là phụng thờ Phật”.

Như vậy rõ ràng cha mẹ ngang tầm với Phật rồi. Tại sao mình cứ phải chạy đầu này đầu kia, vái lạy, cầu khẩn Phật ban phước cho mình, quan tâm đến mình, tạo điều kiện tốt cho mình, mà trong nhà mình có hai vị Phật, đó là cha và mẹ mà mình lại không biết, chính mỗi chúng ta đều có Phật để tôn thờ, đó là cha và mẹ. Vu lan rằm tháng Bảy là ngày chúng ta trở về nguồn cội tổ tông, thi ân, báo ân cho trọn vẹn hiếu đạo làm người. Nếu như chúng ta không hiếu dưỡng cha mẹ thì không thể nào trở thành người Phật tử chân chánh được. Người xưa đã nói:

“Tu đâu cho bằng tu nhà,
Thờ Cha kính Mẹ mới là chân tu.”

Như vậy, không nhất thiết ai cũng phải cần xuất gia mới gọi là chân tu, nếu ở nhà hiếu dưỡng cha mẹ thì đã là chân tu rồi. Còn nếu ai xuất gia mà làm khổ cha mẹ nhiều, thì như vậy đâu phải là người con thật sự, đâu phải là người chân tu. Mong rằng trong lễ hội Vu lan năm nay, chúng ta biết quay trở về sống thật tâm, thật tốt đối với cha mẹ của mình thì ngày Vu lan mới có ý nghĩa thật sự.

Hiếu dưỡng cha mẹ không phải là một sự bắt buộc vô lý, xã hội loài người khác với xã hội loài vật. Con vật khi sanh con cái một thời gian sau khi con nó lớn lên nó không còn nhận ra con của mình nữa, và ngược lại con của nó cũng không còn nhận ra đâu là cha mẹ mình. Chỉ có loài người mới có cái tôn ti trật tự này, mới nghĩ đến việc báo hiếu cha mẹ.

Nếu như ai lớn lên, bất hiếu với cha mẹ thì bị mọi người lên án, đánh đập cha mẹ thì có thể vào tù, hoặc loạn luân với cha mẹ thì gọi là con vật chớ không phải là con người. Rõ ràng chỉ có xã hội loài người mới có đầy đủ trí khôn để lập nên trật tự của xã hội như vậy. Do đó, hiếu dưỡng cha mẹ không phải là do mình bịa đặt để làm khổ cho những người con, mà đây là cái lý đương nhiên mà trí khôn của loài người phải làm như vậy. Nếu làm trái đi thì người ta xem thường và phải chịu hậu quả không tốt về sau. Phật dạy :

Tột cùng điều thiện là hiếu
Tột cùng điều ác là bất hiếu

Như vậy, chúng ta hiếu dưỡng cha mẹ, nếu nói là điều thiện thì đây là điều thiện tối cao. Điều đó khẳng định rằng, khi hiếu dưỡng cha mẹ một đời, thì người đó về sau khi lâm chung sẽ sanh về cõi Chư Thiên để hưởng phước, còn ai không biết yêu thương phụng dưỡng cha mẹ thì khi chết sẽ bị đọa vào các cõi ác để chịu hình phạt. Ai biết thương yêu cha mẹ chân tình, thì chắc chắn người đó cũng biết đối xử tốt với tình làng, nghĩa xóm, bạn bè, bà con… Còn nếu mình sống tệ với cha mẹ, thì làm sao mình sống tốt với người khác được

Mỗi độ Vu lan về, hình ảnh thân thương của cha mẹ lại hiện lên trong trái tim của những người con hiếu hạnh. Mặc dù kinh tế thế giới đang khủng hoảng, nhưng thật ra khủng hoảng này tuy vậy không đáng sợ bằng khủng hoảng về đạo đức. Cái này mới đáng sợ nhất trong thế giới loài người. Chúng ta có thể nói dù nền văn minh nhân loại có phát triển đến đâu, thì đạo đức và tình người vẫn được suy tôn. Nếu như đạo đức và tình người không còn, thì xã hội loài người đã tự đào hố chôn mình và bắt đầu đi vào bóng tối.

Trong xã hội hiện đại ngày nay, đạo đức nền móng của cá nhân, gia đình đang xuống cấp. Rất nhiều người tỏ ra thờ ơ, vô cảm, không còn thương cha mẹ nữa. Trên nhiều phương tiện truyền thông chúng ta đã chứng kiến rất nhiều người con đã ngược đãi cha mẹ, chồng đánh vợ, vợ chồng sống không chung thủy…

Trên thế giới hiện giờ tình trạng bạo lực gia đình cũng đang diễn tiến, nhất là những xã hội, những đất nước ít quan tâm suy tiến về đạo đức, về tình người, thì có thể nói con người rất là tàn ác. Đối với cha mẹ, ruột rà của mình mà mình còn đối xử như vậy, thì thử hỏi người đó bước ra ngoài xã hội họ thật sự làm được gì cho xã hội, mà chính họ là cái họa ương của xã hội.

Gia đình nào cha mẹ sống đạo đức làm gương mẫu cho con cái, con cái sống hiếu nghĩa với cha mẹ, thì gia đình đó thực sự là hạnh phúc. Những cái gì cha mẹ làm, cha mẹ nói, cha mẹ nghĩ đều có ảnh hưởng đến con cái. Có thể nói xã hội văn minh là xã hội có những con người sống có hiếu, có nghĩa, có tình.

Mùa Vu lan là cơ hội để cho tất cả Tăng Ni, Phật tử tu tập tốt, làm tất cả mọi thiện sự, cúng dường Tam Bảo, giúp đỡ người già neo đơn, xây nhà tình nghĩa, làm mọi việc từ thiện, cứu đời, giúp người… Tất cả đều theo tinh thần “Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ”, tu làm sao mà ở trên mình phải đền đáp được bốn ơn nặng - Ơn cha mẹ, ơn thầy tổ, ơn chúng sinh, ơn tổ quốc. Đây gọi là “tứ đại trọng ân”. Chúng ta gắng tu để trở thành một người tốt báo đáp được bốn ơn đó, xứng đáng là một công dân tốt với xã hội, là một người Phật tử chân chánh.

Lễ Vu lan đã ăn sâu vào đời sống văn hóa tâm linh của con người. Không những vậy, lễ hội Vu lan đã ăn sâu vào đời sống tâm linh của cả nhân loại. Lễ hội Vu lan này còn có tác dụng mạnh đến cả những thế giới vô hình. Đến ngày này chúng ta làm tất cả mọi điều tốt, mọi điều lành rồi hồi hướng cho những người đã khuất, hoặc cha mẹ mình, hoặc cha mẹ nhiều đời của mình, hoặc Cửu Huyền Thất Tổ, hoặc những chiến sĩ trận vong, đồng bào tử nạn, tất cả những anh linh bảo vệ hồn thiêng của sông núi…

Tính nhân văn của ngày lễ hội Vu lan rất sâu xa, rất đậm tình, không những loài người mà cả loài vật, không những loài vật mà luôn cho những người đã khuất. Tinh thần của Vu lan là xâu kết tình người, xâu kết tình làng nghĩa xóm, tình đồng bào, tình nhân loại, tình quê hương đất nước. Ngày này cũng suy tiến công trạng của những bậc tiền hiền, có công giữ nước, giữ làng. Có thể nói đây là ngày lễ hội văn hóa tình người.

Đến cuối cùng của lẽ sống chính là sự yêu thương. Và, sự yêu thương đó khởi đầu là cha mẹ đối với con cái, rồi con cái yêu thương cha mẹ. Sự hiếu thảo là điềm lành cho những thành công rực rỡ về sau của con cháu. Chúng ta thường thấy những đứa con sống hiếu thảo lớn lên nếu không giàu có thì cũng là người tốt được mọi người khen ngợi, để lại tiếng tốt cho đời.

Những người con hiếu thảo sau này lớn lên, do cái phước của mình thường thành nhân chi mỹ và làm ăn dễ phát đạt, dễ thành công trên đường đời. Còn, những người nào sống bất hiếu, bất nghĩa thì thường hay gặp họa ương, bị mọi người khinh khi, rẻ rúng, xem thường. Nếu có làm điều gì thành công thì cái họa cũng thường kề bên để trả lại cái nhân mà mình đã bất hiếu với cha mẹ.

Có thể nói một cách khẳng quyết rằng, sự hiếu thảo là điềm lành cho hoa trái trĩu nặng. Ngày nay tất cả những người con Phật nhớ lại nguồn cội của mình để quay về nương tựa và làm những điều thiện lành, nuôi lớn tình thương vô ngã vị tha, đề cao chữ hiếu trong lý duyên sinh của nhà Phật, đó là lý tưởng sống cao đẹp trong văn hóa dân tộc Việt Nam và các dân tộc tiến bộ trên toàn cầu. Mùa Vu lan, chính là mùa của yêu thương, trở về và đáp đền ân nghĩa.

“Dù ai buôn bán đâu đâu
Cứ rằm tháng Bảy mưa ngâu thì về”

Tuesday, October 21, 2014

Bức thư của sự tha thứ

Posted by Tâm Kim at 1:09 AM 0 Comments

Em tập sống cuộc đời bằng tâm niệm không giận hờn. Hãy thắp lên ý thức trong tâm để nhớ là em không nên tự làm khổ mình và làm khổ người. Cuộc đời thật mong manh nhÜ hạt tuyết trắng, như giọt sương mai.




Em thương mến,

Chuyện hiểu lầm giữa hai em chị sẽ theo dòng thời gian trôi về quá khứ. Em không nên ôm lấy sự tủi hờn và buồn giận mãi trong tâm. Sự sống là một dòng thời gian tuôn chảy mãi không bao giờ ngừng lại. Mỗi khi nhớ tới chị, em hãy mỉm cười và nuôi dưỡng tâm niệm tha thứ và bao dung. Em đừng tiếp tục trách móc chị như thế! Nó không giải quyết được sự hiểu lầm này, mà trái lại nó có hại cho sức khỏe của em. Hãy bình tĩnh lại để nhìn sâu vấn đề. Trong quá khứ, chị đã khổ đau nhiều.

Chị không có thành công trong đời sống đôi lứa. Chị luôn cảm thấy tủi thân, cô đơn và thấp kém. Tương lai của chị không được sáng suốt, ổn định cho lắm. Chị thiếu niềm vui và hạnh phúc. Vậy, sao em không giúp đỡ cho chị vượt qua tâm trạng bất an của năm tháng đau thương này. Em không giúp cho chị thì còn ai có khả năng giúp cho chị đây. Hãy nhớ rằng chị đang khổ, thì tự nhiên trái tim em sẽ mềm ra để cho tha thứ dâng lên thành thông cảm.

Em tập sống cuộc đời bằng tâm niệm không giận hờn. Hãy thắp lên ý thức trong tâm để nhớ là em không nên tự làm khổ mình và làm khổ người. Cuộc đời thật mong manh nhÜ hạt tuyết trắng, như giọt sương mai. Sống như thế nào để có thể đem lại hạnh phúc và niềm vui cho bản thân, cho người thương. Sống sao đừng để cho tháng ngày trôi qua một cách vô nghĩa. Một ngày sống vui với tâm không buồn giận, không trách móc có giá trị hơn một trăm năm với tâm buồn tủi, giận hờn và trách móc.

Cuộc sống sẽ khó khăn và đau đớn biết chừng nào, nếu em cứ ghì lấy tâm niệm sân hận người này, trách móc người kia. Em có biết hay không? Nếu trái tim chứa đầy buồn đau, giận hờn dù em có nhiều tiền, nhiều của, giàu sang tột độ thì em vẫn không cảm thấy hạnh phúc như thường. Em sẽ cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng. Em cảm thấy thiếu thốn tình thương. Sống như vậy đâu có vui vẻ gì. Gây ra khổ đau, làm hại người vật thì em sẽ tiếp nhận năng lượng bất an, tiêu cực và không lành mạnh mà thôi. Khởi tâm giận hờn, trách móc người khác thì nỗi đau đang có mặt trong tâm hồn có vơi đi được phần nào đâu? Có thể niềm đau ấy còn tăng thêm gấp bội lần nữa em ạ. Thật là đáng thương cho em.

Hạt giống giận hờn vốn có sẵn trong tâm do ông bà, tổ tiên, cha mẹ trao truyền lại. Đôi khi vì không ý thức, em đổ nỗi khổ ấy lên người khác. Đó gọi là hiện tượng 'phóng lên' gọi là projection. Nghĩa là khổ đau đã có sẵn từ lúc còn tấm bé hoặc chưa sinh ra. Có thể, tâm lý trừng phạt này là để làm vơi đi niềm đau trong em. Em muốn gây ra tổn thương cho những ai dám đụng tới vết thương của em trong quá khứ. Và nếu kẻ ấy đau khổ thì em có cảm giác đỡ khổ, đã đời, thỏa mãn. Đây là đường hướng trả thù. Giận cá chém thớt. Nhưng em có cảm giác đau khổ trong tâm vơi đi một chút nào hay không? Câu hỏi này không cần em trả lời liền. Thời gian sẽ trả lời. Lương tâm em sẽ bị cắn rứt. Bụt dạy rằng chỉ có tình thương mới đối đáp được với hận thù. Hận thù chỉ gây thêm hận thù. Em hãy cẩn thận.

Em thương mến! Người không tu tập thường đối xử với nhau bằng tâm niệm giận hờn. Chính cơn sân này trở thành núi lửa thiêu đốt tình thương và hạnh phúc trong em và tạo ra địa ngục trong gia đình. Mỗi khi rơi vào tuyệt vọng, bế tắc và khổ đau, họ chỉ biết trách móc nhau, đổ lỗi người này, lên án người kia. Nhìn lại đi em, có phải chăng nỗi khổ này phần lớn là do tâm biểu hiện từ những hạt giống giận hờn và trách móc. Có phải không em?

Có khi nỗi khổ trong em do người khác gây nên. Đó là chuyện bình thường. Ai mà không có lỡ lầm. Ai mà không có một lần vụng dại. Ai mà không từng lỡ lời vì nóng giận, bực tức. Chính em trong quá khứ đã hơn một lần làm khổ người khác. Vậy, sống trong cuộc đời làm sao em tránh khỏi những lúc vụng về, lầm lỡ, buồn giận của người khác. Vấn đề là em biết cách đối diện và ôm ấp niềm đau ấy hay không? Trái tim em có đủ độ lượng để chấp nhận và tha thứ lỡ lầm của người kia hay không?

Em có biết thở để làm vơi đi cảm xúc đang có mặt trong tâm hay không? Đó là em đã làm vơi đi phần nào khổ đau trong lòng rồi. Đây là nghệ thuật ứng xử, giao tiếp quan trọng trong đời sống. Nghĩa là phải biết thực tập. Biết ôm ấp và chuyển hóa núi lửa giận hờn đang ngấm ngầm trong chiều sâu tâm thức. Lúc em đang vui vẻ dù ai có nói gì đi nữa thì em cũng không nổi giận. Có phải vậy không? Đó là một nghệ thuật sống tuyệt vời. Em là người chín chắn. Em là người biết chơi nên không bị nô lệ cho cuộc chơi. Phải biết chịu chơi chứ đừng cố chấp quá. Thật ra, cuộc đời này chỉ là trò chơi.

Mọi người cứ thương rồi ghét, ghét rồi thuơng. Họ tranh giành, hơn thua, kiếm chác các nhu yếu vật chất, tiền tài và danh vọng. Tới lúc nằm xuống thì họ có đem theo được thứ gì đâu. Chết là hết. Họ chỉ mang theo một khối u buồn, đau thương và tuyệt vọng. Thật tội nghiệp. Vậy, em hãy sống với tâm niệm hân hoan, yêu thương và tha thứ. Em hãy hiến tặng niềm vui cho mọi người. Em hãy biết chơi.

Chỉ cần sống một ngày cho sâu sắc cũng đủ lắm rồi. Hãy luôn tin tưởng nơi trái tim thương yêu và tha thứ của mình. Em đã từng tha thứ cho chị nhiều lần rồi, thêm lần nữa để liên hệ giữa hai chị em trở nên tốt đẹp và tươi vui. Chuyện gì rồi cũng còn đó. Ai cũng có khả năng hối lỗi. Ai cũng có lòng tốt. Ai cũng có lương tâm. Ngày mai, chị sẽ thay đổi và quí trọng cái tâm độ lượng của em hơn.

Danh Mục

Recent Articles

about me

Name: Pig Ella
Birthday: 12/02/1992
Facebook: Tâm Kim (Ellacos)
Fanpage: Cảm Xúc Gốc
Address: Vĩnh Phúc
Email: tamkim.91@gmail.com / tamkim.smile@gmail.com

A photo on Flickr
back to top